Chương 8: Công khai quan hệ

- Cô có thể cho tôi vào gặp giám đốc được không?- Y cố gắng gượng cười với cô nàng kiêu căng trước mặt y.

- Tôi đã nói không rồi.- Cô ta rống lên.- Tôi nói cho anh biết, tôi là được giám đốc đích thân chọn, hằng ngày người tiếp xúc với giám đốc nhiều nhất, tôi không đồng ý cũng có nghĩa là giám đốc không đồng ý.

Y giả vờ ngưỡng mộ lên tiếng:

- Oa! Cô cứ như là bà xã của anh ấy vậy a~~~~

- Bà xã của anh ấy cũng không bằng tôi, cô ta chỉ biết ở nhà thôi.

- Cô bớt xàm đi Từ Hiên, cô lúc nào cũng nói nhưng chưa bao giờ giám đốc để ý đến cô.- Một cô nàng thư kí trẻ bất mãn nói.

Từ Hiên cười nhẹ nói:

- Bây giờ tôi đi nói với giám đốc là được, cô cứ chờ đơn thôi việc đi, tôi sắp trở thành giám đốc phu nhân rồi.

Nói rồi ả ta hung hăng bước vào phòng của Hiên Viên Khải để lại ánh mắt theo dõi của mọi người.

Còn riêng y, y nhịn cười đến nỗi đau bụng rồi, chắc bảo bảo cũng thấy vui giống y vậy. Y vui vẻ lén lút đi theo cô ta coi phim miễn phí.

Trong phòng giám đốc, Hiên Viên Khải đang tập trung làm việc, vẫn là bộ mặt băng sơn ngàn năm.

Bỗng cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra, anh ngước lên nhìn. Thì ra là Từ Hiên, một trong các thư kí của anh.

Thật ra anh cũng không ưa cô ta lắm, tối ngày cứ tô son trét phấn không đẹp bằng một góc của vợ yêu của anh.

Với lại anh cũng không cần thư kí lắm, là giám đốc của bệnh viện chứ có phải là công ty đâu mà có một đám thư kí. Chỉ là ông già của anh bảo anh làm vậy thôi.

- Giám... giám đốc.- Ả ta lên tiếng phá bầu không khí kì quặc này.

- Có chuyện gì?- Anh dùng ngữ khí lạnh băng để hỏi, cũng không thèm ngước đầu lên mà nhìn ả ta chỉ biết cặm cụi làm tiếp công việc.

- Trưa nay giám đốc có muốn đi ăn với tôi không?- Cô ta mừng thầm trong lòng, mọi ngày giám đốc đều có đồ ăn mang theo nên mới không đi nhưng hôm nay lại không, chẳng phải là ông trời cũng thương cô hay sao?

- Không, hôm nay tôi bận rất nhiều việc.- Thật ra anh chả có bận gì cả, chỉ là không muốn đi cùng với ả ta thôi. Tại anh quên mang đồ ăn, thôi thì tập trung nhớ bà xã ở nhà cho đỡ đói vậy.

- À...- ả ta khuôn mặt méo mó, hết cười nổi rồi. Bây giờ ra tuyệt chiêu cuối cùng thôi...

- Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì đi ra ngoài để tôi còn làm việc.

- Giám đốc... anh có yêu người con gái mà anh đám cưới cùng hôm ấy không?- Ả ta lấy hết can đảm hỏi.

- Không...- Anh ngữ khí lạnh băng trả lời.

- Vậy... vậy tôi có thể thế chỗ cô ta không. Làʍ t̠ìиɦ nhân cũng được.

- Cô chán công việc này rồi à?- anh ngước lên nhìn, vẻ mặt chán chê. Câu này anh đã nghe rất nhiều lần rồi a. Thật phiền phức!!!!

- Giám đốc hãy khoan tức giận, tôi cái gì cũng hơn cô ta, tài trí vẹn toàn, nhan sắc cũng có thừa, trên giường tôi cũng có thể thoả mãn anh.

-...- anh không muốn nói nữa, nếu nói nữa chắc anh gϊếŧ luôn cô ta, phiền chết đi được.

Thấy yên lặng một lúc, anh nghĩ ả ta đã bỏ cuộc, ai ngờ ả ta đã cởi hết toàn bộ quần áo của mình và đứng trước mặt anh.

- Cô gan lắm rồi, mau biến khỏi phòng nhanh cho tôi. - Anh bây giờ hàn khí toả ra khắp người khiến mọi thư kí ở ngoài nghe tiếng rống của anh ở bên trong mà sợ run.

Không thấy cô ta bước đi, anh tự mình đi ra ngoài luôn. Anh nhất định sẽ đuổi việc cô ta không bao giờ cho cô ta vào bệnh viện này nữa.

Vừa bước ra anh thấy một người con trai có khuôn mặt baby xinh đẹp vừa uống nước chanh vừa cười.

Anh thực ngạc nhiên, tại sao Mục Sam lại ở đây, mà em ấy coi từ nãy đến giờ không ghen sao?

- Bà xã đại nhân sao đến đây, sao không báo anh một tiếng, nhỡ có vấn đề gì rồi sao?- anh lo lắng ôm y vào lòng.

- Tại anh quên mang đồ ăn nên em mang đến cho anh với lại ở nhà buồn lắm, anh đừng giận em vì không báo cho anh nha.- Y cọ cọ vào lòng anh.

Anh cười tươi như hoa:

- Thấy em đến đây anh mừng cực kì, chỉ là hơi lo cho em thôi.- anh hôn lên trán y một cái.

Các cô thư kí ngạc nhiên lắm, không ai biết y là ai, tại sao giám đốc lại thương y như vậy, dịu dàng cực kì. Phải nói y mới là người hơn cả vợ anh.

- Tại sao em lại uống nước chanh, anh chưa kiểm tra xem nó có sạch không mà.

- Tại em vừa mới ói xong nên thèm ấy mà~~~

- Ói xong có mệt không? Hay là anh chở em về nhà nghỉ ngơi nha.

- Em đỡ hơn nhiều rồi, anh cho em ở lại đây chơi đi.

Anh cười sủng nịch:

- Được rồi, nhưng mà bảo bối phải ngoan nha.

- Em biết rồi mà...- y chu chu môi.

Anh hôn lên đôi môi anh đào ngọt ngào của y rồi bế y vào phòng của mình.

- Nhưng em lên khi nào, tại sao không vào tìm anh?

- Cái cô thư kí hơn cả bà xã không cho em vào.

- Từ Hiên cô mau ra đây cho tôi, cô gan lắm rồi cả vợ tôi mà cô cũng dám so sánh. Cô còn không cho em ấy vào gặp tôi. Cô từ nay không cần vào đây làm nữa.

- Cậu là ai....?- ả ta kinh hãi hỏi.

Anh lên tiếng:

- Em ấy là vợ tôi, từ nay nếu ai còn dám ngăn cản em ấy làm việc gì tôi sẽ đuổi việc kẻ đó.- Nói rồi anh bế y vào phòng. Để lại Từ Hiên miệng còn há ra chưa khép lại được vì quá bất ngờ.