Chương 6: Mục Sam và Mục Hạ đấu trí

Hai người đang tập trung hướng về phòng ngủ của Hiên Viên Khải thì đột nhiên có một thân ảnh ngăn cản bước tiến của họ.

Hiên Viên Khải dùng ánh mắt sắt đá liếc nhìn người đó. Người đó không sợ hãi mà ngược lại hình như khi được anh ngó tới người đó rất ư là hạnh phúc.

Nhưng hình như người đó không hề có thiện cảm Mục Sam. Đôi mắt người đó dành cho y tràn đầy oán hận làm như là Mục Sam gϊếŧ chết cả gia đình mình vậy.

- Cô quay trở lại làm gì?- anh lạnh lùng hỏi.

Không sai, người đó chính là Mục Hạ em gái gủa Mục Sam.

Mục Sam trở nên lo lắng hỏi:

- Tiểu Hạ có chuyện gì vậy?

- Anh còn hỏi tôi hả? Chính anh là kẻ đã cướp chồng tôi mà còn giả bộ ngu ngơ.

- Anh xin lỗi- y lí nhí trả lời, cảm giác tội lỗi lại một lần nữa dâng trào. Y bắt đầu cảm thấy mình thật ti tiện.

Cô sấn tới, giơ bàn tay lên định tát vào mặt y một cái nhưng chưa kịp đánh thì Hiên Viên Khải đã chặn lại.

- Cô mà dám đánh tiểu Sam của tôi thì tôi sẽ đánh trả lại cô gấp trăm ngàn cái.- Nhận thấy sự hoang mang trong mắt y làm anh chán ghết Mục Hạ nhiều hơn nữa.

- Tại sao lại là Mục Sam chứ? Em không xứng với anh sao?- Cô hỏi

- Cô là cái thá gì mà tôi phải để ý đến cô? Đừng quên là hôm qua cô đã kí vào đơn li dị rồi.

- Nhưng là anh ép em mà.- Mục Hạ dùng con mắt ngập nước, uỷ khuất nhìn anh.

- Cho dù có ép thì cô cũng đã kí vào rồi. Nhanh rời khỏi nhà tôi đi.- Anh cảm thấy kinh tởm khi thấy biểu cảm đó, tại sao cùng 1 biểu cảm mà Mục Sam thì đáng yêu còn Mục Hạ lại đáng ghét như thế chứ?

Lúc này Mục Sam mới lên tiếng sau một trận yên lặng, y đã bình tĩnh lại rồi.

- Tiểu Hạ à anh xin lỗi nhưng anh đành ích kỉ lần này vậy.

- Được thôi bây giờ tôi và anh đấu một trận đi. Nếu tôi thua tôi sẽ rời khỏi đây còn nếu anh thua thì anh hãy biến đi.

Cô cười thầm trong lòng. Xưa nay người anh này của cô đều rất ngốc, đảm bảo lần này cô thắng là cái chắc.

Riêng Hiên Viên Khải thì anh cười lạnh trong lòng. Xưa nay đều là Mục Sam nhường cô, chứ thật ra so với y cô không bằng một góc.

Hai anh em nhà họ Mục đấu trí với nhau mấy chục trận. Cuối cùng toàn bộ đều là Mục Hạ thua. Cô không hiểu gì cả, tại sao anh của cô lại giỏi đột xuất thế chứ.

Cô lắp bắp hỏi:

- Tại... tại sao anh lại......?

Anh giành quyền trả lời của y:

- Cô nghĩ cô rất giỏi à? Từ xưa đến giờ bởi vì anh cô không muốn vô buồn nên mới nhường cô thôi. Hừ... bánh bèo vô dụng.

- Anh xin lỗi tiểu Hạ. Anh không phải muốn giấu em đâu nhưng ...... nhưng...

- Nhưng cái gì HẢ?- Cô hét lớn, bây giờ cô thật sự rất rối loạn. Từ xưa đến giờ những hạnh phúc mà cô có chỉ là giả thôi sao. (chính xác luôn ấy mà)

- Anh...anh không muốn thấy em buồn nên ... nên anh mới làm vậy.- Y cúi thấp đầu như hối lỗi.

- Anh, tại sao chứ? Tại sao anh lúc nào cũng hơn tôi. Tôi đã cố níu kéo mọi người về bên tôi và ghét bỏ anh nhưng họ lúc nào cũng âm thầm bảo vệ anh. Vậy mà anh lại một lần nữa cướp đi người đàn ông mà tôi yêu nhất! Tại sao vậy?- cô khóc lóc rồi chạy đến chỗ y lay lay bả vai y.

Anh lạnh lùng gạt tay cô ra, cũng phải thôi một khi anh còn ở đây thì không ai được phép làm tổn thương đến bảo bối của anh.

Mục Sam lên tiếng:

- Anh xin lỗi... thành thật xin lỗi em tiểu Hạ.

- Hahahaha...- Cô ta cười một cách điên dại.

- Cuối cùng thì tôi vẫn thua trong tay anh, thân là một đại mỹ nữ lại bị thật bại dưới một thằng đàn ông

bỉ ổi như anh.

Hiên Viên Khải tức giận lên tiếng:

- Cô nghĩ cô là ai. Đừng so sánh cô với vợ yêu của tôi.

Mục Sam tức giận quay sang trừng mắt với anh.

- Thôi mà~~~ bà xã đại nhân, đang mang thai mà tức giận thì không tốt cho cục cưng của hai ta đâu.

Cô thật sự kinh ngạc. Cô cứ nghĩ xưa giờ anh lúc nào cũng lạnh lùng với tất cả mọi người nên cô không để ý. Bây giờ thì cô đã biết hôm nay mình đã bại dưới tay y rồi.

Nói rồi cô lê lếch cái thân mà cô luôn tự hào rời khỏi căn nhà mà mình chỉ mới ở được có 2 tháng rưỡi.

Thấy cô đi y vội vàng gọi cô:

- Tiểu Hạ... ưm ưm ưm- Y chưa kịp nói hết đã bị anh hôn rồi bế vào phòng ngủ.

Anh nhẹ nhàng đặt y xuống chiếc giường king size phòng mình. Thấy vậy y vội rụt người vào trong.

-Anh....anh muốn làm gì a?- y lắp bắp kinh hãi hỏi.

- Động phòng chứ làm gì bà xã~~~~~~~

- Bảo bảo chỉ mới hai tháng mấy thôi không được đâu.

- Cũng gần ba tháng rồi mà %_% em không muốn anh sao.

Nói rồi anh nhích lại gần y, khom xuống hôn y, luồn chiếc lưỡi của mình vào miệng y mà khám phá toàn bộ khoang miệng của y.

Y rụt rè né tránh anh, và cuối cùng y cũng phải chấp nhận số phận. Quả thật y không thể nào chống lại anh.

Anh luồn tay vào trong áo của y, vén áo y lên mυ"ŧ tiểu anh đào trước ngực y.

- Ưm ...aaaaa... đừng mà.

- Bà xã cho anh đi, anh đã phải cấm dục 2 tháng mấy rồi đó.- Anh vừa ngặm đầu nhũ vừa nói.

Và sau đó.................. anh thoát hết toàn bộ quần áo trên người y và chuẩn bị động phòng báo hại y hôm sau không xuống giường nổi luôn.