Chương 29: Anh trả thù (2)

Mục Sam theo Mục Hạ về nhà cô, theo đánh giá sơ bộ của y thì căn nhà không quá lớn nhưng nhìn lại rất sang trọng, hàng hiếm chắc luôn.

- Nhà này là em mua hả tiểu Hạ???? Nhìn rất đắt a.- Mục Sam ra vẻ suy luận mà hỏi.

Cô nghe vậy mặt ửng đỏ lên, nhanh chóng lấy chìa khoá mở cửa, lí nhí bảo:

- Không ạ...

Mục Sam mặt ngơ ngác, ôm đống tài sản mà hồi nãy mình mới mua được đem vào. Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên:

- Hạ nhi, về rồi đấy à, sao lại về sớm vậy???

- Ai vậy tiểu Hạ???- Y mặt càng ngơ ngác hơn như con nai vàng đạp trên lá vàng khô hỏi cô em gái thân thương của mình.

- Bạn trai của em...- Lại một lần nữa giọng của cô max nhỏ, đầu cúi thấp hơn hơn hơn nữa.

Lúc này người đàn ông bước ra, Mục Sam không khỏi ngạc nhiên khi thấy diện mạo của người đó, bật thốt lên:

- Y Phàm????

Y Phàm chỉ cười nhẹ:

- Chào chị dâu, lâu rồi không gặp vẫn khoẻ chứ hả, nhưng mà chắc là khoẻ rồi, trắng trẻo tròn tròn mà.

Y ngại nên mặt phừng một cái đỏ lựng, Mục Hạ liếc xéo anh:

- Này, anh bớt có phá anh trai của em đi, mà sao hai người lại quen biết nhau vậy, còn gọi là chị dâu, chẳng lẽ....

- Anh là bạn của Hiên Viên Khải, trợ thủ cũng hơi đắc lực nhưng ít khi được dùng tới.- Mặt của anh ta tự hào hẵn lên

- Thì ra anh có quen tên bội bạc đó... Anh hay lắm rồi.- Mục Hạ nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đúng là trùng hợp mà.- Mục Sam tự lẩm bẩm, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra nha, nhưng con thỏ bạch ngây thơ kia nào biết rằng: chồng mình đã sắp xếp tất cả.

Đến lúc này thì Y Phàm tốt bụng gạt thằng bạn của mình ra, tỏ vẻ vô tội, nhún vai một cái nói:

- Hổm rài anh cũng chẳng có liên lạc gì với cậu ta...

- Vậy thì tốt... Nào anh trai, chúng ta đi ăn thôi, chắc anh chưa ăn gì đúng không, cũng đã trưa rồi...

- Ừm được.- Nghe em gái nói vậy y mới nhớ ra rằng sáng giờ mình chửa có ăn cái gì, bây giờ đói muốn chết luôn á chời ơi là chời.

- Hai người ăn trước đi, anh đi điện thoại bàn công chuyện cái đã.- Y Phàm cầm điện thoại lắc lắc vài cái rồi đi ra ngoài.

- Đi tự nhiên, không tiễn nha, đừng vô sớm mắc công dành đồ ăn- Mục Hạ ngồi trên bàn la lên.

- Em đúng là người bạn gái gương mẫu mà.- Mục Sam phì cười.

- Dĩ nhiên gòi.- Cô vẻ mặt đắc ý cười theo.

Còn riêng phần Y Phàm, anh ta ra ngoài bấm gọi điện cho Hiên Viên Khải:

- Nè, vợ cậu đã an toàn đến nhà tôi rồi, có tính trả phí nuôi dưỡng không????

- Đã trả trước Mục Hạ cho cậu rồi, tốt nhất là đừng có ngược đãi vợ tôi, lúc tôi gặp lại em ấy mà ốm đi 100gr thì tôi sẽ cho cậu và Mục Hạ mỗi người một phương trời. - Hiên Viên Khải lạnh giọng, mặt nghiêm bảo, vừa nói chuyện còn phải phòng hờ tên khốn Trịnh Vân nữa chớ.

- Giời ạ, tôi không dám đâu, bạn bè chẳng có tình nghĩa gì cả.- Y Phàm bất mãn lên tiếng.

- Nếu có tình nghĩa thì cũng không dành cho cậu, chỉ dành cho con heo nhà tôi thôi.- Anh nói với anh mắt nhu hoà nhớ về ai kỉa ai kia.

- Thật là sến .......... súa.- Chưa nói tới chữ súa thì anh đã cúp máy rồi, quê thật, thằng bạn trời đánh.

Một tuần sau lại nghe tin tập đoàn Hàn Khải phá sản, bây giờ chẳng biết tung tích của Hiên Viên Khải ra sao, tập đoàn là phụ, bệnh viện là chính. Mà ngay cả bệnh viện cũng đóng cửa luôn. Mục Hạ ngồi ở nhà xem TV thấy tin tức như vậy thì mừng như điên, bỏ tật lừa dối anh trai cô.

Nếu cô không lầm thì tên tình nhân cũ của anh ta đã lấy dự án của BMC và Hàn Khải giao cho công ty khác. Thế là kế hoạch bị phá, mắc nợ tùm lum... Trốn luôn ha gì rồi... Bỏ tật mê trai nha, sống trên đời là không nên mê trai, đúng là ăn gian nói dối là nghề đàn ông mà.

Còn về phần Mục Sam thì y lo lắng chạy đi tìm Y Phàm hỏi thăm:

- Nè, Khải sao rồi???? Anh ấy bảo là trả thù mà.... Sao lại như thế này hả???

Y Phàm bình tĩnh uống tách cà phê đắng nghét, vô tư nói:

- Chị dâu yêm tâm, cái thứ xảo nguyệt như hai anh em nhà Hiên Viên thì chẳng bao giờ bị hại đâu.

- Thật không??? Hay là anh đang trấn an tôi vậy...

- Y Phàm này xưa này nổi tiếng ăn ngay nói thật, chị dâu phải tin tôi.

- Cũng mong là vậy.- Cảm thấy khá an ổn, y tiếp tục cuộc sống ăn ngủ của mình...

Lại một tuần dài nữa trôi qua, những công ty có ý hại Hàn Khải đều phá sản, Trịnh Vân bị Hiên Viên Khải tốt bụng đem cho ở chung với những người điên. Cậu ta nhất định không chịu, la hét mãi:

- Khải sao anh có thể đối xử với em như vậy, em tưởng anh yêu em...

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu ta mà nói:

- Yêu cậu???? Yêu một con người ăn cháo đá bát, làm cho Hiên Viên gia đã một lần sụp đỗ, năm xưa là cha mẹ tôi tốt bụng nhặt cậu về, nuôi dưỡng như con, tôi cũng xem cậu là em trai mà thương hết mình. Nhưng cậu đã làm gì, phản bội gia đình tôi, bán thông tin cho kẻ khác hại chúng tôi phải sống dở chết dở, còn cậu thì hạnh phúc đi nước ngoài. Bây giờ cậu túng thiếu thì quay về đây lặp lại lịch sử hả??? Mơ đi, Hiên Viên Khải không còn non dại như ngày xưa nữa đâu. Tôi muốn cậu phải trả lại tất cả những gì cậu nợ gia đình tôi. Ở đây vui vẻ...

Nói rồi anh cũng bỏ đi chẳng thèm nhìn cậu, Trịnh Vân khóc:

- Cả cuộc đời này em chỉ vì anh, nếu năm xưa anh không vì người thương mà từ chối em thì em cũng đâu có vậy! Nếu bây giờ anh không ở cạnh cậu ta thì em đâu có như thế!!!

Quả thật, tình yêu là mù quáng, vì người ta có thể làm tất cả kể cả khi biết đó là sai trái nhưng một khi trái tim đã không là của mình thì nó cũng sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc quyền sở hữu của mình.