Chương 28: Anh trả thù (1)

Pha sữa xong, Hiên Viên Khải đưa sữa cho Mục Sam, còn phần mình thì bế con lên lầu:

- Em ở ngoan đây nha bảo bối, lúc nào cần hãy ra hén.

- Dạ.- Mục Sam ngoan ngoãn gật đầu.

.........

Cỡ khoảng 15p sau, Hiên Viên Khải mới bước xuống đại sảnh, liếc nhìn Trịnh Vân một cái hỏi:

- Về đây làm gì???

- Chúng...chúng ta vào phòng làm việc của anh nói chuyện được không ạ????- Trịnh Vân giả vờ ngoan hiền bảo.

- Sao cũng được.- anh quay người vào phòng trước, ngước lên lầu, nhìn Mục Sam một cái, nói cái gì đó mà không lên tiếng. Y gật đầu lia lịa, mỉm cười một cái với anh làm anh mém bị ngã gục.

Về phía Trịnh Vân, cậu nhân lúc anh không để ý mà với lấy cái điện thoại của anh. Vừa đi vừa vào danh bạ, phát hiện cái tên "Cục nợ" liền đoán được ngay đó là thứ cậu muốn kiếm. Nhấn vào soạn tin nhắn:

- Em yêu ơi, qua phòng làm việc của anh đi....

Cậu ta để đó nhưng chưa gửi, nhét điện thoại vào túi rồi theo Hiên Viên Khải vào phòng. Miệng thì cười gian vì âm mưu sắp thành hiện thực.

Bước vào phòng, Hiên Viên Khải lại hỏi:

- Có chuyện gì???

Trịnh Vân làm vẻ mặt vô tôi, đáng yêu:

- Khải, em muốn quay về bên anh được không????

- Lí do???- Anh nghiên đầu hỏi, đột nhiên lắc nhẹ một cái. Trịnh Vân không biết gì, quay ra đằng sau nhìn nhưng chả thấy ai, nghĩ thầm chắc là anh đang cố thức tỉnh mình để không mềm lòng mà tha thứ cho cậu.

Cậu tay cầm ly cà phê hồi nãy mình pha trong lúc chờ anh, bước lại gần anh:

- Em nhớ anh, vẫn còn yêu .........aaaaaaa.

Trong lúc đi, cũng chẳng biết Trịnh Vân vô tình hay giả vờ mà vấp phải cạnh bàn, ngã tới người anh. Cái đầu đập lên lòng ngực rắn chắc, to khoẻ của anh. Mà được một cái là ly cà phê đã đỗ lên chiếc áo sơ mi trắng đẹp đẽ mà Mục Sam đã cực khổ ngồi ủi.

Hiên Viên Khải không nói gì, lấy tay ôm nhẹ lấy Trịnh Vân, đỡ cậu ta. Cậu thừa dịp ôm lấy lưng anh, giọng nũng nịu nói:

- Em xin lỗi a... Em....em không cố ý ngã vào anh đâu. Áo anh cũng dơ rồi, cởi ra đi

Vừa nói Trịnh Vân vừa cởi từng nút áo của anh, cởi xong lấy tay xoa nắn lòng ngực rắn chắc của anh. Chẳng hiểu sao anh lại mỉm cười, cái nụ cười ấm áp mà liêu nhân làm cậu cuốn hút. Trịnh Vân vô hồn mà đứa môi kề sát lại môi anh chuẩn bị hôn. Vừa lúc này ngoài cửa Mục Sam đánh rơi hai cái bình sữa.

Trịnh Vân quay lại với vẻ mặt đắc ý vì đã thành công, y vẻ mặt ngạc nhiên và đau khổ đến tột độ, nước mắt lưng tròng, la lên:

- Anh...anh....anh hai...hai...hai người....

Chỉ chỉ một hồi mà chẳng biết nói gì, Mục Sam đau khổ bỏ chạy ra khỏi nhà. Hiên Viên Khải ngồi tại chỗ, gạt tay Trịnh Vân ra, bảo:

- Ra cái đi, anh đi xử lí.

Nghe được Hiên Viên Khải xưng anh làm Trịnh Vân vui vẻ đến tột độ, vui sướиɠ mà ở lại.

Chờ anh ra ngoài, cậu ta ở lại lục tung mọi thứ lên, tìm bản kế hoạch của công ty Hàn Khải với công ty BMC.

Mục Sam sau khi đã mặc đồ đầy đủ thì chạy ra ngoài, cũng không quên lấy tiền, đi vào siêu thị lựa đồ. Y đi dạo vòng dạo vòng dạo vòng mua hết đồ này đến đồ khác, katws lúc vui lúc buồn chả hiẻu biểu cảm là gì.

Trong lúc mặt của y đang ở chế độ buồn thì y gặp lại Mục Hạ, người em gái biệt tích một thời gian khá dài. Mục Hạ thấy anh cũng khá giật mình, cô tự bình ổn lại rồi nhỏ giọng nói:

- Mình tìm quán cà phê nói chuyện đi.

Mục Sam cúi đầu đi theo cô, cảm giác tội lỗi dâng trào nhưng cũng chả biết nói gì. Không biết nói xin lỗi Mục Hạ có chịu nhận không hén.

Hai người vào quán cà phê khá ít người, có lẻ bởi vì giờ này người thì làm việc, kẻ thì đi học nên ít có ai đến cà phê. Hai người ngồi trầm mặt, chả nói lời nào, bỗng chốc Mục Hạ lên tiếng trước phá bầu không khí khá xấu hổ này:

- Anh... Em xin lỗi anh, là em đã khinh bỉ anh. Khi bị bỏ em mới biết được rằng chẳng....chẳng ai thương...thương em bằng anh. Em muốn đến xin lỗi anh nhưng...nhưng em không đủ can đảm. Em...em...hức.... xin lỗi anh.

Nghe được những lời này từ cô em gái thân thương của mình Mục Sam không khỏi mỉm cười, nụ cười dịu nhẹ mà ôn nhu:

- Ngoan lắm, anh rất nhớ em đấy. Hổm rài em sống như thế nào rồi. Tốt không?????

Mục Hạ hỏi lại y bằng đôi mắt đầy ngạc nhiên:

- Anh...anh không giận em sao???

- Tại sao anh phải giận em... Anh mới là người phải...xin lỗi.- Y nói này càng nhỏ, nhỏ đến mức con muỗi bay qua cũng chả nghe được.

Thế mà cô em gái lại nghe được, cô mỉm cười, có 5 phần giống anh mình.

- Từ đầu Khải đã không thuộc về em, là em tự mình đa tình thôi ạ. Mà nhắc mới nhớ anh ta đâu rồi anh???

- Anh ta nói lại tình xưa với người cũ, chả nhớ đến anh nữa.- Nói xong một giọt nước mắt lăn xuống mi, Mục Sam gục lên bàn.

Mục Hạ nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Anh ta dám????

- Sao lại không dám, anh lại sinh đứa nhỏ cho anh ta???- Mục Sam cúi đầu sát hơn chả biết biểu cảm là gì.

- Em nhất định phải tìm anh ta đòi lại công bằng cho anh. Đi, chúng ta đi.- Vừa nói cô vừa bước sang chỗ y với ý định là kéo y đi.

Y ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào:

- Đừng mà, anh không muốn....không muốn đau khổ.

Thấy anh mình đau khổ như vậy, Mục Hạ cũng không nỡ liền đỡ lấy anh mình:

- Mình về nhà em nha anh, em với anh ở chung. Đem theo hai bảo bối đi..

- Không cần đem theo hai bảo bối, rồi anh ta cũng sẽ giành lại, với lại anh cũng không muốn con mình sống trong hoàn cảnh nghèo túng.- Mục Sam cắn môi nói.

- Rồi rồi rồi, chúng ta về nhà thôi nào anh trai.- Mục Hạ kéo tay Mục Sam về căn nhà của mình, tuy không sang trọng to lớn nhưng lại tràn ngập tình thương.

Lần này ít nhưng ngày mai sẽ đăng tiếp... Mong mọi người ủng hộ 😊😊😊😊😊