Chương 27: Trịnh Vân quay trở về

Buổi sáng, Hiên Viên Khải vẫn còn đang ôm Mục Sam ngủ ngon lành thì bỗng nhiên có điện thoại gọi đến, vì sợ cậu thức giấc nên hắn phải bắt máy liền:

- Alo. Anh bị vợ bỏ riết rồi không có gì làm nên đi phá em hả???

- Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.- Hiên Viên Hàn giọng nghiêm túc hẳn đi.

- Chuyện gì???- Anh bắt đầu nhíu mày, trong tiềm thức của anh, không có gì quan trọng đối với anh trai của anh ngoại trừ Lạc Thần.

- Anh với chị dâu của em làm lành rồi.- Hắn nói với giọng rạng rỡ hẳn.

- Ờ, chia buồn.- Hiên Viên Khải nói với giọng khá là hờ hửng khiến cho Hiên Viên Hàn cảm thấy bực mình.

- Trịnh Vân đã quay trở lại rồi!!!- Vừa nói Hiên Viên Hàn vừa cười một cách quỷ dị như đang mưu tính một điều gì đấy.

- Chờ rất lâu rồi đấy.- Đúng là dịp tốt mà. Chờ đã đời mới đợi được cái người mang tên Trịnh Vân đó trở về.

- Phải bắt cậu ta trả lại tất cả những gì cậu ta nợ gia đình chúng ta!!!! Đúng không em trai.- Hiên Viên Hàn nói với giọng mỉa mai

- Đúng vậy đó anh trai à.- Anh cũng mỉa lại y chang anh mình.

- Ê, xem ra cậu ta vẫn có tình cảm với em đấy, mới xuống máy bay thôi mà cậu ta đã chạy đến chỗ em rồi. Tu 1000 năm cũng chưa được như vậy đâu nha...

- Chắc là lại có âm mưu gì mới rồi, những kẻ đê tiện như vậy thì chẳng bao giờ có ý tốt. Ơ mà cái phước đó thì em không cần đâu, nếu muốn thì cho anh đấy.- Anh cười lạnh

Mục Sam từ từ mở mắt, Hiên Viên Khải vuốt nhẹ má y rồi hôn vào đó:

- Chào buổi sáng, bảo bối...

- Chào buổi sáng, Khải.- Mục Sam cười mỉm, chỉ đơn giản là cười mỉm thôi nhưng trong mắt của anh thì đó chính là cái cười của thiên thần a. Anh không nhịn được mà hôn lên môi y coi như là nụ hôn chào buổi sáng thứ 2

Hiên Viên Hàn nghe được động tĩnh ở đầu dây bên kia cũng ý thức được rằng mình nên tắt máy, không nên làm kì đà cản mũi a.

Lúc này Lạc Thần có dấu hiệu tỉnh lại, hắn chờ cậu tỉnh lại rồi hôn chúc buổi sáng. Chưa hôn đã thì cậu đã nôn mửa. Hắn đau lòng mà vuốt lưng cho cậu. Rót một ly nước ấm cho cậu, ân cần hỏi:

- Bà xã à, em khó chịu lắm không??? Vất vả cho em rồi...

Lạc Thần nhíu mi, bắt đầu bực dọc:

- Tại ai mà tôi khổ sở như thế này hả, anh đừng có mà giả mù sau mưa, mèo khóc chuột ở đây nữa. Hứ......

Hắn thở dài đành yên lặng, cũng chịu thôi, dựng phu là trên hết mà:

- Rồi rồi rồi chồng xin lỗi, là lỗi của chồng hết được chưa.

Lại một lần nữa cậu cáu gắt với hắn:

- Chồng con gì hả???? Tôi không có quan hệ với anh cũng chả có quen anh. Đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ nhá.

- Ờ rồi, không chồng cũng chả con.- Nói rồi hắn bế cậu xuống giường đem vào nhà vệ sinh để cậu vệ sinh cá nhân rồi đi xuống dưới lầu ăn.

Ở bên phía nhà của Hiên Viên Khải. Trịnh Vân đứng ngoài cửa nhấn chuông liên hồi, cảm thấy bực bội vì đứng quá lâu mà chả có ai mở cửa.

Một lát sau mới có giọng của người con trai nào đó lanh lảnh vang lên:

- Ra ngay đây, ra ngay đây...

Trịnh Vân bắt đầu nhíu mi, là kẻ nào, xưa nay Hiên Viên Khải đều không thích tiếp xúc với người lạ, vậy thì tiếng của người con trai này là ai.

Mục Sam hối hả chạy đi mở cửa, bởi vì nãy giờ bị anh cưỡng hôn nên y không thể đi được. Mở cửa ra là một người con trai, gương mặt trắng nha, nhìn khá trẻ con, cute hơn cả y nữa. Y ngập ngừng hỏi:

- Xin hỏi, anh tìm ai vậy???

Trịnh Vân nghe vậy liền bực mình thêm nữa, quát vào mặt y:

- Mặt tôi như thế này mà dám gọi tôi là anh hả???? Trông tôi trẻ hơn cậu nhiều đấy.

Mục Sam bị hét vào mặt thì hơi giật mình, mắt rơm rớm nước nhưng ráng nhịn lại, nghẹn ngào nói:

- Chỉ là lịch sự thôi mà. Ý của tôi đâu phải là nói anh già...

- Cậu còn nói tôi già.- Gương mặt của Trịnh Vân vì tức giận mà đỏ bừng, trừng mắt to nhìn Mục Sam.

- Tôi....tôi....tôi - Mục Sam ậm ừ mãi không biết nói gì, đúng lúc này Hiên Viên Khải bước ra giải vây cho y.

- Có chuyện gì vậy bảo bối???- Anh gác cằm lên vai y nhìn xung quanh, vừa lúc thấy được đôi mắt sáng rực của Trịnh Vân khi nhìn mình.

- Khải...- Y và Trịnh Vân cùng lên tiếng một lúc, Trịnh Vân bực mình quay sang liếc y. Y ngây thơ vô tội dụi dụi vào lòng ngực anh. Anh trừng mắt liếc lại Trịnh Vân ý bảo 'Tốt nhất là đừng đυ.ng vào vợ tôi.'

- Khải... Em về thăm anh.- Trịnh Vân thấy vậy liền cảm thấy không ổn, có cảm giác như địa vị của mình đã bị tên đáng chết này giành rồi a.

- Khoẻ... Tạm biệt- Nói rồi Hiên Viên Khải có ý như muốn đóng cánh cửa lại, Trịnh Vân ngay lập lấy đôi bàn tay mềm nhẹ mình chặn lại, ý muốn chen vào bên trong.

Mục Sam thấy nếu cứ giằng co ở ngoài cửa như thế này thì không phải ý tốt gì... Y bèn nắm lấy vạt áo của anh mà kéo kéo. Anh thấy vợ mình như vậy tâm liền mềm nhũn. Cho kẻ đáng ghét kia vào nhà.

Bước vào nhà của Hiên Viên Khải, ngồi lên ghế sofa Trịnh Vân mới phát giác điều kì lạ ở chỗ Mục Sam. Bởi lúc này y chỉ mặc có chiếc áo sơ mi trắng nên bộ ngực không thể nào che dấu được. Cậu lên tiếng hỏi:

- Này tại sao tôi thấy áo của cậu hơi phồng lên thế nhở??!!

Nghe đến đây y cứng đờ cả người sợ hãi, áp mặt mình vào lòng ngực của anh, ôm chặt không dám buông. Được mĩ nhân ôm khiến anh cảm thấy rất thoả mãn, không ngại ngùng gì mà lấy tay bóp lấy bờ mông căng tròn của y, giọng ôn nhu bảo:

- Đừng sợ bảo bối, có anh ở đây mà...

- Nhưng mà cái tay...cái tay.- Y giọng lí nhí, vùi đầu vào ngực anh mãi không chịu bỏ ra.

- Cái tay làm sao???- Anh cười ái muội hỏi.

- Anh ức hϊếp em a.- ! Nói rồi y lấy tay đánh nhẹ vào lưng của anh một cái

Anh cười vì con mèo nhỏ ngượng ngùng, chợt nhớ về người ngồi đối diện, anh ngước lên mặt lạnh hỏi:

- Chuyện gì???

Nãy giờ đang bức bối vì tên con trai kia thân mật với Khải, đột nhiên anh lên tiếng hỏi làm cậu giật mình:

- Về thăm anh... Nhớ anh.

Hông biết tại sao mà vừa nghe cái giọng nũng nịu nói 'Nhớ anh' y liền nổi da gà da vịt, cười khúc khích mà lại ráng nhịn, vai y run rẩy cả rồi.

Anh bóp nhẹ mông y một cái:

- Mèo nhỏ, tới giờ trẻ con của em rồi đấy hả??? Anh thấy có gì đáng cười đâu chứ???

Mục Sam cắn môi, phồng má, trừng mắt nhìn anh bảo:

- Đã nói bao nhiêu lần rồi, người ta không có trẻ con mà... Hứ nói lỗ tai bên này thì anh lại bỏ sang lỗ tai bên kia.

- Rồi rồi em không trẻ con được chưa... Ngồi ngoan để anh nói chuyện với cậu ta...

Y ra vẻ thám tử, già vờ nghiêm túc nói:

- Theo phân tích suy luận sâu xa của em thì đây chính là tình nhân của anh. Đúng không???? Em hay quá mà...

- Cũng thông minh quá chứ.- Trịnh Vân gương mặt mang vẻ khoe khoang nói.

Anh gõ đầu y một cái rõ đau, y ôm đầu bĩu môi nhìn anh, anh cười cười:

- Bớt suy diễn lung tung đi, anh thấy dạo này em xàm lắm rồi đó bảo bối à...

- Mới không có xàm đâu, đồ mất nết, dám nói tui xàm...- Y bực dọc, leo xuống khỏi người anh, chạy lon lon lon lon lên lầu tìm hai cục cưng.

- Này, té đấy, không mang dép để anh bế lên cho...- Anh đứng dậy la lớn.

Y vừa chạy vừa la lại cho anh:

- Không cần không cần đâu. Hai cục cưng quan trọng hơn nhiều...

- Hai cục cưng!?- Trịnh Vân ngạc nhiên nhìn lướt qua anh, cảm giác bất an đã đạt chỉ số 100%, báo động đỏ rồi.

- Con tôi.- Hiên Viên Khải nói với vẻ mặt tự hào. Con anh đấy nha, cute đáng yêu y như vợ anh vậy đó.

- Anh quan hệ với người phụ nữ khác!?- Hết tin này đến tin kia, nếu cậu không lầm thì anh là đồng tính mà, sao có thể có con được.

- Khi nào???- Mặt anh lạnh hẳn. Đừng nói như vậy chứ, nhỡ mà bảo bối nhà anh nghe rồi nghĩ lung tung, hiểu lầm là chớt.

- Vậy thì tại sao anh có con???- Kì quái, chắc là con nuôi, nghĩ đến đây Trịnh Vân cảm thấy nhẹ người hẳn đi, bớt lo được phần nào rồi, hạnh phúc hạnh phúc quớ...

- Chuyện của tôi.- Nhìn thấy cậu ta vui tươi hớn hở ra mặt, anh liền biết là cậu ta nghĩ lung tunng, mà thôi kệ dù sao bảo bối vẫn không muốn người khác biết y là song tính nhân. Anh là một người chồng có trách nhiệm, sẽ không làm trái với ý vợ đâu.

- Vâng, anh cho em ở......

Trịnh Vân chưa nói hết câu đã bị Hiên Viên Khải ngắt lời, anh không phải là không đoán được ý của cậu ta đâu nha:

- Không

- Tại sao??? Em đâu còn chỗ đi.- Trịnh Vân mặt buồn bã nhìn anh.

- Khách sạn, nhà tôi hết chỗ rồi.- Anh cự tuyệt ngay lập tức.

- Em đã lâu không về đây, đâu biết khách sạn nào...- Cậu ta cúi đầu thấp hơn.

- Vậy thì về Mĩ đi.- anh phũ càng thêm phũ a

- Anh...- Vừa lúc này Mục Sam cũng ôm hai đứa con chạy xuống.

Thấy vậy ngay lập tức anh chạy lại bế hết hai đứa con giúp y, ân cần hỏi han:

- Thế nào??? Có mệt lắm không, hai đứa này béo tròn núc ních thế này, không gọi anh lên bế đâu.

- Em cũng là đàn ông đấy. Anh đừng khinh thường em.- y bĩu môi bực dọc nói.

- Em là người đàn ông của anh đấy, dĩ nhiên là em phải được anh thương và bảo hộ rồi.- Anh nói như đó là điều hiển nhiên.

- Xì, bớt tào lao đi, anh đang sỉ nhục em đấy.- Mục Sam bĩu môi, mình không phải là phụ nữ đâu.

- Rồi rồi, sao lại bế hai bé con xuống đây vậy bảo bối???- - Anh hôn lên tóc y một cái, rất thơm a.

- Sữa, anh pha sữa cho hai cục cưng. - Mục Sam cúi đầu, lấy ngón chân chà chà dưới sàn nhà loáng bóng.

Hiên Viên Khải cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai y:

- Sữa của em đâu, chẳng phải em không muốn con uống sữa bình sao????

Y đỏ mặt nói lí nhí:

- Còn không phải tại anh sao, mới sáng sớm hút hết sữa của người ta rồi.

Anh cười haha, ôm hai bé con đặt lại cái nôi, để y trông chừng, còn mình thì đi pha sữa. Về phần Trịnh Vân, mặt buồn hiu, bị bơ đấy nha....('・_・')

Tuy lần này không viết dài hơn nữa nhưng cũng cỡ chương trước rồi nha~~~~~ (Đa tạ Mun Mun tỷ)