Chương 26: Lạc Thần thông não

Đến tối khi Lạc Thần tỉnh dậy, lúc đầu cậu còn hơi mơ màng nhìn xung quanh, vẫn không biết gì cả, lúc sau hoàn toàn tỉnh táo, cậu giật mình:

- Nani, sao lại quay lại chỗ này gòi, chả nhẽ.... chả nhẽ...... mọi sự cố gắng của mình chỉ là một giấc mơ thôi sao.

Lúc này Hiên Viên Hàn bước vào, thấy cậu đã tỉnh cười ôn nhu hỏi:

- Bảo bối dậy rồi đấy à, có đói không, em muốn ăn gì???

- Sao tôi lại ở đây????- Lạc Thần làm mặt lạnh, giọng cũng lạnh mà hỏi.

- Anh đưa.- Hiên Viên Hàn vừa nói vừa sấn sấn tới ôm lấy cậu, nhưng lần này cậu lại rất kiêng quyết, mạnh mẽ gạt tay hắn ra.

- Anh nghĩ anh có thể đưa tôi đến đây thì tôi không thể về ư???? Anh quá xem thường tôi rồi đấy...- Lạc Thần cười khinh bỉ, hai lần đau khổ là đủ rồi.

- Em có dám ra ngoài đường chỉ với một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh và một cái qυầи ɭóŧ cùng màu không????- Hắn cười gian bảo, mặc dù nghe giọng của cậu hơi lạnh làm hắn không được vui cho lắm nhưng mặt hắn đã dày như bức tường thành rồi, còn sợ ai nữa chứ.

- Ý anh là sao???- Cậu nheo mắt lại hỏi, chỉ cần mặc đồ đầy đủ là đi được chứ gì...

- Anh đã bỏ tất cả đồ của em rồi. Anh chỉ mua áo sơ mi trắng cho em thôi, như vậy thì không sợ em chạy trốn nữa...

- Anh... Anh....Anh cái đồ..... Cái đồ.... Cái đồ- Lạc Thần cũng rất muốn chửi đấy nhưng tiếc là cậu không biết nên dùng từ ngữ gì bây giờ.

- Cái đồ gì hả bảo bối???- Nhìn mặt của cậu vì tức mà đỏ bừng, răng cắn chặt môi làm cho nó đỏ hơn. Mắt cũng rơm rớm nước khiến cho hắn nổi lên ý muốn chọc ghẹo cậu nhiều hơn.

Lạc Thần nói với giọng nức nở:

- Anh là đồ tồi tệ, anh chỉ vì con là song tính nhân mà nỡ bỏ ba con tôi đi mấy tháng trời. Uổng công tôi lại một lần nữa tin tưởng anh, lúc gặp lại anh còn tay trong tay với người đàn bà khác. Đồ hạ lưu, đồ tồi tệ... Với đồ của tôi mắc muốn chết mà anh lại bỏ , đồ nhà giàu lãng phí.

Nhìn cậu nghẹn khuất mà nước mắt tràn ra khỏi mắt, hắn đau lòng vô cùng:

- Bảo bối anh xin lỗi, xin lỗi mà. Anh thật sự có công tác. Vả lại anh cũng mua đồ mới cho em mà, đồ đó tốt hơn đám đồ cũ của em a.

- Tốt chỗ nào, chỉ còn một miếng vải với một cái qυầи ɭóŧ thôi.

- Rất tốt, sẽ không phải sợ em rời khỏi anh.

Vừa nói hắn vừa ôm cậu vào lòng, cái ôm ấm áp nhưng lòng Lạc Thần đã nguội lạnh, cậu hôm nay hiểu rõ, mình cũng chỉ là một trong những kẻ tình nhân của hắn thôi. Cậu chợt nhớ đến bảo bối duy nhất của mình:

- Con tôi đâu???? Y Hinh đâu hả???

Thấy trong mắt Lạc Thần tràn đầy nỗi tuyệt vọng và phẫn nộ Hiên Viên Hàn không biết làm gì, đành nhanh chóng trả lời:

- Bé con đang ở phòng bên cạnh, nó ngủ rất ngoan.

Lạc Thân lập tức mặc kệ cái thân đau nhức chẳng còn chút sức lực nào mà leo xuống giường chạy qua phòng con. Thấy vậy Hiên Viên Hàn liền bế cậu lên, ôm thật chặt:

- Để anh ôm em đi nha, dưới sàn lạnh mà em lại không mang dép, không tốt đâu.

Lạc Thần quay mặt sang một bên:

- Không cần anh quan tâm. Tôi với anh bây giờ chẳng liên quan gì cả.

Nghe vậy lòng hắn nổi lên một trận đau xót không gọi tên được, tuy buồn nhưng hắn cũng không đặt cậu xuống mà tiếp túc bế cậu sang phòng bên kia.

Bé con Y Hinh ngủ ngon lành mặc cho baba và daddy của nó cãi nhau.

Hắn đặt cậu xuống giường, cậu ngay lập tức lại gần con, thấy con vẫn bình an vô sự cậu cũng thở ra một hơi. Làm lo muốn chết luôn vậy á.

Lúc này thì bụng cậu kêu lên một cái, cậu mới phát hiện rằng nguyên một ngày nay mình chưa ăn cái gì cả. Hắn lập tức bế cậu ra ngoài ăn cháo.

Hắn đặt cậu lên đùi, đút cho cậu ăn. Đang ăn bỗng cậu ngừng lại lên tiếng bảo:

- Ngày mai tôi muốn quay trở lại tiệm bánh.

- Em về trong tình trạng như thế này???- Hiên Viên Hàn cũng mất vui bởi cậu chẳng hề để ý đến hắn, một hai muốn đòi về nhà.

- Đúng vậy, chỉ cần anh mở cửa cho tôi là được rồi.- Lạc Thần nói với giọng lạnh băng

- Em không sợ những tên biếи ŧɦái thấy em trong tình trạng này thì sẽ cưỡng ép em sao???

Lạc Thần nhếch mép:

- Đồ vật dùng để phát tiết như tôi thì chẳng có giá trị gì cả, anh quan tâm tôi làm chi??

Hiên Viên Hàn tức giận, lay lay cánh tay của cậu:

- Em nghe cho rõ đây, TÔI YÊU EM. Em đừng hòng nghĩ đến việc rời xa tôi. Suốt đời em phải bên cạnh và sinh con cho tôi.

Lạc Thần khóc:

- Tôi không muốn tiếp tục sinh song tính nhân để cho anh ghét bỏ đâu.

Hiên Viên Hàn mặt ngu hỏi lại:

- Anh có nói ghét khi nào????

- Anh không ghét vậy sao anh rời khỏi tôi đến những ba tháng???- Cậu nghẹn ngào nói.

- Anh nói là đi công tác.

- Có ai đi công tác khi con mình chỉ mới có 1 ngày tuổi không hả???- Cậu hét lớn lên thể hiện sự vô lý của hắn.

Hiên Viên Hàn thở dài bảo:

- Quả thật là anh có sai. Nhưng khi biết con là song tính nhân, anh sợ sẽ làm tổn thương nó nên mới đi tìm chuyên gia ở bên Mĩ để hỏi thăm. Anh cũng muốn giải quyết hết công việc bên đó để có thể ở đây luôn với hai người. Anh cũng muốn về sớm chữ bộ nhưng khổ nỗi là công việc quá nhiều.

- Nhưng anh cũng chẳng gọi cho tôi. Làm tôi phải chờ đợi

- Haiz, anh cũng muốn gọi đấy chứ nhưng anh sợ, anh sợ khi nghe thấy giọng em lại nhịn không nỗi mà quay về đây.

- Vậy anh giải thích sao về người phụ nữ đó??? Cái này là tôi tận mắt chứng kiến.

Hiên Viên Hàn lại một lần nữa thở dài gọi điện cho Hạ Tịch bảo y đến giải thích. Y đến nhà hai người kể lại câu chuyện, vừa kể vừa chạy qua chạy lại cho nó thêm sinh động. Sau khi kết thúc Lạc Thần mới lên tiếng hỏi:

- Cậu là cô gái lúc trước hả???

- Đúng vậy đúng vậy, thấy tôi hay không. Tôi cũng thấy mình hay nữa.- Hạ Tịch bắt đầu nổi chứng tự luyến.

- Nhưng bộ ngực???- Lạc Thần ngập ngừng hỏi, trừ phi y là.....

- Song tính nhân, mình là đồng môn ấy.

- A.... - Lạc Thần đã khai sáng được bộ não, thì ra bấy lâu nay là cậu tự làm khổ mình a.

- Hiểu chưa bà xã ngốc, tự suy diễn lung tung. Còn cậu, hết nhiệm vụ rồi thì về công ty làm tiếp đi...- Hiên Viên Hàn quay sang nói với Hạ Tịch.

Hạ Tịch hét lớn:

- Ể..... Tôi cứ tưởng lập công rồi thì sẽ được nghỉ chứ. Như vậy là bất công a.

- Im miệng đi.- Và dưới sự cưỡng ép của hắn, y đã bị đuổi về làm việc tiếp.

Lạc Thần chờ Hiên Viên Hàn đóng cửa rồi kéo kéo tay áo của y nhỏ giọng bảo:

- Xin lỗi anh.... Mặc dù em không phải là người có lỗi... Ơ mà tôi cũng sẽ không tha thứ cho mấy người đâu. Tôi đã đau khổ 2 lần rồi. Hứ

Hiên Viên Hàn bắt đầu nhăn mặt:

- Sẽ không phải chứ!? Anh đã trình bày hết rồi mà

- Trình bày là chuyện của anh, tha thứ là chuyện của tôi. Chả liên quan gì đến nhau. Bây giờ tôi đi ngủ, đừng làm phiền tôi.

Nói rồi cậu bước vào phòng hồi nãy, đi súc miệng và thay đồ rồi đi ngủ. Cũng không quên khoá cửa.

Hiên Viên Hàn cười gian, không tha thứ phải không, bảo bối 3 4 tháng nữa em cũng phải tha thứ thôi.

Hiên Viên Khải ở dưới nhà xem TV, hắn cũng chả có công việc gì để làm bởi có trợ lí làm hết rồi.

Đợi cho lúc Lạc Thần hoàn toàn ngủ say, hắn lấy chìa khoá mở cửa phòng và leo lên giường. Hắn vùi đầu hõm cổ của cậu, tham lam hít vào mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm. Nhịn không nổi, hắn liếʍ vòng quanh cổ rồi lại mυ"ŧ vào một cái thật mạnh để lại dấu hôn đánh dấu chủ quyền.

Hiên Viên Hàn bắt đầu hôn xuống, tay cũng nhịn được mà cởϊ áσ của cậu. Chiếc áo mỏng manh nhanh chóng rơi xuống sàn nhà.

Hắn nhẹ nhàng vuốt cái eo bóng loáng của cậu, khom người xuống liếʍ một cái rồi cắn

- Ưʍ...- Lạc Thần vẫn không tỉnh dậy bởi hôm nay cậu bị hành cho mệt chết bởi tên Hiên Viên Hàn biếи ŧɦái, đê tiện, hạ lưu rồi.

Hắn được voi đòi tiên, đưa tay xoa nắn bờ ngực căng tròn, không nhịn được mà kê miệng vào mυ"ŧ. Sữa chảy ra a, rất ngon, rất ngọt.

Có lẽ được hút sữa, bộ ngực cũng bớt căng trướng nên làm cho Lạc Thần khá thoải mái, cậu nhích tới đẩy đầṳ ѵú của mình vào miệng hắn. Hắn cung kính không bằng tuân mệnh, ngay lập tức như đứa trẻ khát sữa mà mυ"ŧ mυ"ŧ mυ"ŧ a.

Vừa mυ"ŧ tay hắn cũng lần mò đến chỗ kín đáo kia của cậu, rất nóng, cảm giác thật thoải mái. Hắn cũng không do dự gì mà đút vào. Cự vật lớn làm cậu a lên một tiếng nhưng vẫn ngủ tiếp. Thế là hắn ra sức hưởng thụ a.

Bắt đầu từ ngày đó, tối đêm nào Hiên Viên Hàn cũng chơi xấu nhưng Lạc Thần lại ngủ ngon lành chẳng biết gì. Sáng ngủ dậy cảm thấy lưng mỏi eo đau, trên người toàn là vết xanh tím cậu cũng chả biết gì, lại còn nghĩ là do muỗi chích nữa chứ.

Và kết quả là sau đó 1 tháng, Lạc Thần phát hiện mình có thai. Cậu la lớn:

- A, sẽ không phải chứ, con mình chỉ mới có gần 5 tháng thôi, trời ạ, bây giờ biết làm sao????

- Gì vậy bà xã??? Nghe tiếng la thất thanh của cậu hắn cũng hốt hoảng chạy vào.

- Hiên Viên Hàn, anh nói đi tại sao tôi có con hả??? Bây giờ phải làm sao????- Lạc Thần tức giận rống vào mặt hắn.

Hiên Viên Hàn cười vui mừng ở trong lòng, nhưng ở ngoài thì làm bộ như không có gì:

- Có thể là do lần đó...

- Chỉ một lần mà xui vậy hả chời.- Cậu ngửa mặt lên la.

- Tại anh tài năng quá mà. Chỉ một lần là 'trúng thưởng' rồi, anh giỏi quá.- Hiên Viên Hàn tự hào nói, trên thực tế là ngày nào cũng làm sao mà không có được.

- Tài năng cái đầu anh đấy, hai đứa làm sao tôi nuôi nổi đây.

- Tha thứ cho anh đi, tối anh vừa chăm sóc cho em vừa chăm sóc cho hai tiểu bảo bối luôn được không. -

Và cậu đành phải chấp nhận a. Bởi vì cậu một mình không thể nào nuôi hết hai đứa mà hắn lại vừa vặn là người mà cậu yêu thương chỉ là cậu tính trẻ con giận lẫy không chịu tha thứ thôi. Bây giờ thì tốt rồi, gia đình ấm no hạnh phúc.

Hết chương 26.

Lần này au viết được thêm tí xíu, có ai tính khen au không???? ☺️☺️☺️☺️☺️☺️☺️