Chương 15: Đến ở với mình đi Lạc Thần.

- Lạc Thần, sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu đã chuyển sang thành phố khác rồi ư?- Mục Sam ngạc nhiên hỏi. Nếu y nhớ không lầm thì Lạc Thần cũng đã có công việc ổn định ở thành phố khác rồi mà, về đây làm gì thế nhỉ??? Ba mẹ cậu ấy cũng mất rồi mà.

Lạc Thần nhẹ mỉm cười:

- Tớ về quê cũng không được sao. Cậu đúng là vẫn không thay đổi, vẫn trẻ con như xưa.

- Xì, tớ mới không trẻ con đâu. Người ta đã trở thành người lớn rồi đấy nha.- Y bĩu môi nói.

- Bụng của cậu?- Lạc Thần cười sủng nịch, cảm thấy có gì đó nó sai sai. Lúc này cậu chuyển lực chú ý của mình xuống bụng của y.

- Chúng ta cũng giống nhau thôi.- Y vừa cười nói vừa chỉ vào bụng cậu.

Lạc Thần nghi ngờ nhìn người đàn ông kế bên Mục Sam:

- Đây là daddy của đứa nhỏ hả?

- Ừm.- Mục Sam gật đầu, quay sang nhìn Hiên Viên Khải tiếp tục nói: "Đây là bạn thân của em, tên Lạc Thần."

- Chào- anh gật đầu với cậu một cái.

- Chào- cậu cũng lễ phép chào lại. Cậu nghĩ thầm: "Anh quả thật rất lạnh lùng, bởi vậy mới hợp với Mục Sam, cứ để y giảm bớt hàn khí của anh. Nhưng Lạc Thần có cảm giác hơi sợ Hiên Viên Khải. Anh thật sự có bốn mươi phần trăm giống với người ấy, làm cho cậu nhớ tới nỗi đau trong suốt con tim mình."

- Tiểu Thần, vậy tác giả của bụng cậu là ai vậy?- Mục Sam thắc mắc hỏi.

Cậu mỉm cười chua xót, con mắt chứa đầy nỗi đau:

- Dĩ nhiên là tớ rồi, con tớ chỉ có baba nhưng không có daddy.

Mục Sam cảm nhận được tâm trạng của bạn mình rất không tốt nên cũng không miễn cưỡng nữa. Y cười dịu dàng, bước tới ôm cậu vào lòng bảo:

- Hay là chúng ta đi uống sữa đi. Lâu ngày rồi không gặp tớ cảm thấy rất nhớ cậu. Mình nói chuyện với nhau một chút nhé.

Hiên Viên Khải bên đây trừng mắt nhìn, sao mà lão bà của mình thích tiếp cận người khác thế nhỉ. Mặc dù cậu ta cũng mang thai nhưng chung quy cậu ta vẫn là đàn ông mà, y ôm tự nhiên như vậy cũng được sao.....

- Ừ cũng được. Mình cũng rất nhớ cậu đấy Tiểu Sam.- Lạc Thần tựa nhẹ đầu vào Mục Sam, biết là lão công của y đang nhìn mình với con mắt đầy sát khí đấy nhưng cậu đang rất cô đơn, trái tim tổn thương rất nặng nề. Bây giờ chỉ có người bạn thân này mới có thể làm cho cậu tin tưởng thôi.

Hai người bạn thân cùng nắm tay nhau bước đi. Mục Sam dừng lại một lát, quay sang dặn dò Hiên Viên Khải:

- Khải, anh mua đồ ăn với dụng cụ mới đi nha, em với tiểu Thần đi uống sữa hàn huyên một láy đây.

Anh nhanh chóng lên tiếng cự tuyệt:

- Em nghĩ sao vậy, em đang mang thai đấy. Anh muốn đi cùng em.

Y bĩu môi:

- Em với tiểu Thần ngồi ở đằng kia kìa, anh vừa mua vừa xem cũng được mà. Chuyện của dựng phu thì anh biết gì mà đòi đi chung.

- Thôi được rồi, muốn sao thì tuỳ em vậy. Nhưng phải hứa với anh là không được chạy loạn đâu đó.- Anh căn dặn.

- Đảm bảo an toàn.- Y nói xong cũng không thèm nhìn anh một cái, nhanh tay kéo cậu đi.

Cậu chỉ mỉm cười gật đầu với anh một cái như đảm bảo mình sẽ bảo vệ cho y:

- Tiểu Sam, cậu đã lớn rồi đó, cũng sắp làm baba của người ta rồi mà sao như con nít thế.

- Như thế gọi là hưởng thụ, hưởng thụ đấy. Cậu chẳng biết gì cả.- Mục Sam giận dỗi nói.

Hai người ngồi vào quán ăn trong siêu thị, gọi vô số món, ăn như hổ đói.

Mục Sam lên tiếng nói trước:

- Cậu không định tìm daddy mới cho con cậu à. Mình không biết giữa cậu và người kia xảy ra chuyện gì nhưng con cậu cũng phải có gia đình đầy đủ chứ.

Lạc Thần nói:

- Mình nghĩ là không cần đâu. Con mình có mình là ổn rồi. Với lại mình cũng không muốn tin tưởng vào tình yêu nữa.

- Cậu nói gì vậy? Nếu không thì tìm lại daddy cũ. Một mình cậu lo liệu không nổi đâu. Cậu cũng biết là mang thai vô cùng khó khăn mà.- Y nghiêm túc bảo.

- Anh ta làm gì biết sự tồn tại giữa mình và con. Nếu biết chắc cũng bắt mình đi phá thai thôi.- Lạc Thần chua xót nở nụ cười.

- Thôi mình bỏ qua vấn đề này đi. Nếu cậu đã không muốn thì mình cũng sẽ không ép.- Mục Sam thở dài lên tiếng.

- Tiểu Sam của tớ là tốt nhất. Tớ biết cậu sẽ không bao giờ ép tớ mà.- Cậu nở nụ cười.

Mục Sam:

- Vậy bây giờ cậu sống với ai?

- Một mình.- cậu thản nhiên nói, bóc một cái bánh su kem bỏ vào miệng mình tiếp tục ăn.

- CÁI GÌ? Một mình á?- y kinh ngạc la lên.

- Có gì mà cậu phải ngạc nhiên chứ, mình đâu còn họ hàng gì đâu, ba mẹ cũng qua đời cách đây không lâu. Dĩ nhiên là tớ phải ở một mình rồi. Tiểu Ngốc Manh!

- Cậu giỡn với tớ à? Cậu đang mang thai đó, sống một mình thì ai lo.

- Tự lo chứ gì, cậu hỏi ngộ thiệt. Sao hôm nay mình cảm thấy chỉ số thông minh của cậu giảm sút đáng kể thế.- Lạc Thần đùa giỡn nói.

Mục Sam suy tư một hồi, mặt trở nên nghiêm túc nói:

- Hay là cậu đến ở với tớ đi?