Chương 16: Anh của Hiên Viên Khải.

Hiên Viên Khải lạnh giọng lên tiếng:

- Em vừa nói gì đó Mục Sam?

Anh vừa mua đồ cho y xong, tính nhanh chóng về khoe thành tích với bà xã ai ngờ vừa bước đến đã nghe thấy y nói lời này. Mặc dù cậu ta cũng là song tính giống y nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai người chung nhà a.

Mục Sam uỷ khuất cắn môi , mắt long lanh ngấn nước lên tiếng:

- Em nói thật chớ bộ. Người ta ở nhà một mình cô đơn, tịch mịch muốn chết. Để Lạc Thần đến ở với em chẳng phải hay hơn sao? Cậu nói đúng không Tiểu Thần.

Mục Sam quay sang nhìn Lạc Thần, đôi mắt chớp chớp, biểu tình cầu cứu. Ý bảo cậu nhất đingj phải cứu tớ đấy, nếu cậu mà dám từ chối thì....... Tớ sẽ truy cứu xem daddy của đứa con cậu là ai đấy....

- Ha ha ha. Cậu đừng giỡn nữa Tiểu Sam à. Tớ bị yếu tim đấy. Không chịu nổi sát khí của chồng cậu đâu.- Lạc Thần cười lên phá bầu không khí quỷ dị giữa ba người. Cậu mà đồng ý chắc anh gϊếŧ chết cậu mất. Nhưng mà... Nhưng mà... Mục Sam cũng nguy hiểm không kém a. Vợ chồng này ác quá.

- Khải, anh đồng ý đi. Với lại Tiểu Thần cũng mang thai, em và cậu ấy cũng có thể chăm sóc lẫn nhau mà. Em không muốn ở nhà một mình nữa đâu. Có giỏi thì anh thay em mang thai đi, em đi làm cũng được.

Y tức giận la lớn, được rồi nha, dù sao y cũng là dựng phu mà, phải biết nhường nhịn người ta một chút chứ. Phồng má, chu mỏ. Hứ

Anh sao cứ cảm giác như là y ngày càng khó tính vậy á:

- Được rồi, được rồi bà xã đại nhân của anh đừng sinh khí nữa a. Anh đồng ý với em là được chứ gì. Dựng phu mang thai mà sinh khí dễ ảnh hưởng đến thai nhi lắm đấy.

- Coi như anh biết điều. Hừ.- Y thoả mãn gật gật đầu, chu chu đôi môi anh đào đỏ mộng của mình.

- Ế ế vợ chồng hai người đừng có diễn vỡ vợ bảo chồng nghe chứ. Biết người ta đang cô đơn mà vậy đó. -Lạc Thần bất mãn lên tiếng. Xì, số mình thật là khổ mà...

Mục Sam bĩu môi quay sang nhìn Lạc Thần nói:

- Cậu a! Có giỏi thì quay lại bên cạnh daddy của con cậu đi, tới lúc đó muốn như tớ cũng được nha. Ai bảo cậu đi về đây làm chi.

Tới lượt cậu bĩu môi trừng y, con mắt ẩn ẩn nỗi đau khó nói nên lòng:

- Tớ mới không thèm quay về bên cạnh tên đó mà mắt nhắm mắt mở nhìn hắn vui đùa bên người đàn bà khác.

Y thở dài: "Thôi được rồi, chúng ta đừng bàn vấn đề này nữa, về thôi. Tớ đã đói lắm rồi..."

- Đi thôi.- ba người lên tiếng xuất phát về nhà.

_____________________

Đêm ba mươi Tết.

Hôm nay, ba người: Hiên Viên Khải, Mục Sam, Lạc Thần cùng nhau nấu những món ăn ngày Tết.

Mục Sam giận dữ la lớn:

- Hiên Viên Khải, em đề nghị anh ra ngoài đi. Anh ở đây chỉ làm cản trở em với Lạc Thần nấu ăn thôi.

Anh ôm chặt y hơn, cằm đặt lên vai y, cọ cọ má của mình với cái má trắng noãn của y:

- Bảo bối, em cứ làm việc của mình đi nha. Anh cũng chỉ đứng ôm em thôi. Đâu có cản trở gì em làm đại sự đâu.

Lạc Thần thầm oán trong lòng: "Hai vợ chồng này, tính làm mình buồn chết hả. Người ta đang cô đơn vậy mà hai người ân ân ái ái như thế kia. Đúng là tủi thân mà, sao không ai thương mình hết vậy cà?"

Anh chợt nhớ một chuyện:

- Hôm nay ba mẹ anh với lại anh hai anh sẽ quay về đây cùng đón giao thừa cùng chúng ta đấy.

- Anh có anh hai sao?- Mục Sam kinh ngạc hỏi.

- Có chứ, anh của anh làm ở thành phố C, đến những dịp lễ lớn mới về đây. Em không biết cũng không có gì lạ.- Hiên Viên Khải từ từ giải thích cho bà xã của mình, con thừa dịp y đang suy nghĩ mà cọ cọ thêm vài cái nữa, hôn một cái chóc lên má y.

Mục Sam hiếu kì quay sang nhìn anh nói:

- Anh của anh có phải là suất ca giống anh không, có giỏi giống anh không?

Nghe y nói mình là suất ca, anh kinh hỉ trả lời:

- Tương đối giống anh nhưng không bằng.

- Tự luyến.- y sủng nịch bóp bóp cái mũi cao của anh.

Lạc Thần nãy giờ yên lặng bỗng nhiên lên tiếng:

- Nếu có người nhà của hai người về thì tôi ở đây có tiện không?

- Khải?- Mục Sam cũng quay sang nhìn Hiên Viên Khải.

Anh sủng nịch vò tóc y:

- Yên tâm đi, mẹ anh rất hiếu khách. Bà sẽ chấp nhận nhanh thôi, còn ba với anh của anh không có quan tâm nhiều nên cũng sẽ không dị nghị.

- Vậy là tốt rồi.- Cậu và y đồng thời gật đầu.

Cánh cửa mở ra, Từ Duệ và Hiên Viên Nhật trở lại. Bà nhanh chóng chạy đến ôm lấy y, cười nói:

- Lâu ngày rồi không gặp con có khoẻ không tiểu Sam? Bảo bảo có ngoan không? Mẹ nhớ các con quá!