Chương 9

Chương 9: Trở mặt, xấu hổ và giận dữ rời đi.

Edit: Lemon

Beta: Mun

Khuôn mặt lạnh nhạt anh tuấn của Phó Thịnh ngẩng lên, ánh mắt bình đạm thanh lãnh nhìn Lữ Duyệt đang diễn kịch. Phó Thịnh trong lòng chỉ cảm thấy mình thật là ngu xuẩn, trước đây sao hắn lại cảm thấy Lữ Duyệt là một người thiện giải nhân ý, làm hắn uổng công đau lòng vì nghĩ cô ta là một cô gái tốt. Nếu không phải có sự việc xảy ra sau đó, Phó Thịnh chỉ sợ bản thân đến bây giờ vẫn bị cô ta che mắt.

Chẳng qua hiện tại hắn đã không còn là Phó Thịnh của trước kia, chiêu trò của Lữ Duyệt đối với hắn căn bản không có tác dụng.

"Được rồi, đừng khóc, nếu người ngoài không biết, nhìn vào lại tưởng tôi làm gì tổn hại đến cô". Phó Thịnh thật sự không muốn xem Lữ Duyệt tiếp tục bày ra bộ dạng giả vờ đáng ghê tởm đó nữa, lạnh nhạt nói.

Lữ Duyệt lại nghe không hiểu ra thâm ý của hắn, còn tưởng rằng Phó Thịnh nhìn thấy mình rơi vài giọt nước mắt liền đau lòng. Cô ả thầm nghĩ, xem ra nước mắt thật đúng là vũ khí hàng đầu của phụ nữ!

"Thịnh, hiện tại em phải nộp học phí cho học kỳ sau. Trước đây anh có nói với em lúc nào cần nộp học phí thì cứ đến tìm anh!" Lữ Duyệt lau nước mắt, thanh âm giống như tiếng muỗi thật nhỏ nhẹ mà nói với hắn.

Phó Thịnh đặt văn kiện trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lữ Duyệt đang liếc mắt đưa tình, không khách khí nói, "Lữ Duyệt, tôi giúp đỡ cô đi học đã một năm!"

Lữ Duyệt nhìn hắn bộ dáng lạnh nhạt, vừa mới thả lỏng liền lập tức căng thẳng, không biết hắn muốn nói cái gì, thật cẩn thận trả lời, "Thịnh, mới chỉ có một năm..."

Phó Thịnh tiếp tục nói, "Lữ Duyệt, cô học ở trường đại học tư nhân tốt nhất thành phố, mỗi năm học phí đều cao tới mấy chục vạn. Tự cô cũng biết xuất thân của mình. Bố là ma bài bạc, mẹ cô là gái bán hoa, trong nhà còn có em trai bé hơn cô vài tuổi, nhà các người có thể nói điều kiện không phải là thiếu thốn gì, nhưng căn bản không có khả năng nộp cho cô nhiều học phí như vậy."

Phó Thịnh mỗi một câu đều làm Lữ Duyệt cảm nhận được nhục nhã. Chuyện về cha mẹ và gia đình là chuyện mà cô ta không muốn nhắc tới nhất. Sở dĩ, trước đây, cô ta nói cho Phó Thịnh tình hình trong nhà mình, chính là muốn làm cho Phó Thịnh thương hại cô. Đúng như dự đoán, hắn đồng cảm với cô ta, giúp đỡ cô ta đi học, đóng học phí với cái giá trên trời, làm cô ta tưởng mình đã vớ được cành cao. Nhưng hiện tại học phí kỳ sau phải nộp ngay, hôm nay cô ta tới, mục đích chính là đòi tiền. Ấy vậy mà Phó Thịnh lại không giống như bình thường, chẳng lẽ... Lữ Duyệt càng nghĩ càng sợ, ánh mắt dâng lên một tầng ủy khuất nhìn Phó Thịnh.

"Lữ Duyệt, hôm nay tôi nói với cô mấy câu không dễ nghe. Lúc trước tôi thấy cô đáng thương, cho nên mới giúp đỡ cô, nhưng hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý. Dù sao đi nữa, tôi cũng là một người làm ăn mà người làm ăn không có khả năng làm thâm hụt tiền mua bán. Tôi tiêu phí tiền cho cô, nhưng cô đời này còn không rõ có thể trả lại cho tôi được bao nhiêu. Cô cũng biết, tôi không phải kiểu người coi tiền như rác, tiền, với tôi, càng nhiều thì lại càng tốt. Vậy nên, học phí của cô, xin lỗi tôi bất lực. Mặt khác, về sau cô không cần đến đây tìm tôi, số tiền ngày trước tôi cho cô, là do khi ấy đã hứa hẹn sẽ giúp đỡ cho cô, cô không cần trả lại cho tôi. Về sau tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, hiểu chưa?"

Phó Thịnh hoàn toàn trở mặt, không chút kiêng dè mà nói hết tất cả với Lữ Duyệt. Hiện tại hắn vẫn chưa bóp chết tiện nữ này là đã đối tốt với cô ả lắm rồi. Có điều, việc ngừng toàn bộ các khoản hỗ trợ cho cô ta mới chỉ là bước đầu tiên.

Lữ Duyệt cả người lạnh như băng. Cô ta cảm thấy như bản thân đang ở trong hầm băng, lạnh đến run rẩy. Phó Thịnh sau khi về nước, dường như thay đổi hoàn toàn, cái gì hắn cũng đều nói ra như vậy, làm cô ta mất hết thể diện không thể ở lại chỗ này. Hai mắt cô ta đỏ lên như cố kìm nén mà không khóc, ủy khuất nhìn nhìn hắn, vừa xấu hổ vừa giận dữ rời khỏi công ty Phó Thịnh.

Mị Nhân: Lữ Duyệt và Phó Thịnh trước khi trọng sinh lẫn sau khi trọng sinh đều không có phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Cô ta cũng không phải bạn gái Phó Thịnh, ngoại truyện sẽ nói đến.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~