Chương 8

Chương 8: “Bạn gái” trước đây, bạch liên hoa ghê tởm.

Edit: Lemon

Beta: Mun

Sáng sớm, Phó Hàn Nguyệt từ trong giấc ngủ thức dậy, trên giường lớn chỉ có một mình cô. Đêm qua cô đã ngủ rất sâu, vừa mới đứng dậy, liền cảm thấy trên người không có chút sức lực nào. Hơn nữa, có một việc làm cho cô cảm thấy cảm thấy thẹn chính là trước ngực hơi hơi trướng đau, phía bên trong đùi cũng thấy đau đớn. Phó Hàn Nguyệt kéo chăn, cũng không thấy trên người mình có điều gì bất thường. Trong đầu cô thoáng nghĩ đến giấc mơ đêm qua, chẳng lẽ là mộng xuân? Sáng sớm thân thể không thoải mái, có lẽ là vì nó, bản thân cô cũng không tìm được lý do khác.

Phó Hàn Nguyệt không nghĩ nhiều, kéo lê thân thể mệt mỏi đi vào phòng tắm, tắm rửa một chút, giảm bớt cảm giác không thoải mái.

Ở công ty.

Đêm qua Phó Thịnh phát tiết xong, ôm cô ngủ một lúc, sau đó mới tắm rửa và thu dọn đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên giường giúp cô. Xong xuôi đâu vào đấy, hắn lại đắp chăn vào cho Hàn Nguyệt đàng hoàng rồi mới mang theo tâm trạng lưu luyến không rời mà rời đi. Sáng sớm lúc ăn sáng cũng không thấy Phó Hàn Nguyệt xuống, nghĩ mình hạ thuốc quá nhiều, cô vẫn đang còn ngủ, hắn ăn sáng xong liền đi làm.

“Phó tổng, Lữ tiểu thư tới!”

Thôi Đạt gõ cửa văn phòng Phó Thịnh, được cho phép tiến vào phòng liền nói với Phó Thịnh những lời này

Phó Thịnh đang xem văn kiện, nghe thấy Thôi Đạt nói, thoáng chút sửng sốt. Hắn buông bút trong tay, không có ngẩng đầu, ngữ khí bình đạm nói

“Để cô ta vào.”

Thôi Đạt nghe thấy Phó Thịnh nói, đi ra ngoài mời Lữ Duyệt vào.

“Lữ Duyệt, cô còn có mặt mũi tới đây, sao? Tôi đã sớm không phải Phó Thịnh của trước đây, người bị cô lừa bịp nữa rồi. Trước kia nếu không phải do cô, Hàn Nguyệt cũng sẽ không phải chết. Hiện tại, được làm lại, sửa chữa lỗi lầm, tôi nhất định sẽ làm cô muốn sống không được muốn chết không xong.”, Phó Thịnh thầm nghĩ ở trong đầu.

Lữ Duyệt nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng, đi đến, Lữ Duyệt là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Nếu đem ra so sánh với Phó Hàn Nguyệt, căn bản, hai người không cùng đẳng cấp. Tuy vậy, Lữ Duyệt luôn như có như không lộ ra vẻ ôn nhu, thiện giải nhân ý*, đàn ông kỳ thật thích nhất kiểu phụ nữ như Lữ Duyệt.

“Thịnh, em nghe nói anh đã trở về, cho nên tới đây thăm anh. Anh xuất ngoại hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này em vẫn luôn rất nhớ anh.” Khuôn mặt ôn hòa, thanh tú của Lữ Duyệt mỉm cười, khẽ liếc mắt đưa tình nhìn người đàn ông đang xem văn kiện, thanh âm nhu nhuận nói.

Phó Thịnh trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt vân đạm phong khinh*, ngữ khí thanh lãnh hướng tới Lữ Duyệt nói, “Không thể tưởng tượng được rằng cô chỉ là một sinh viên mà tin tức linh thông thế này!”

Lữ Duyệt nghe thấy Phó Thịnh nói, trong lòng có chút dự cảm không lành, thấy hắn trước nay đều đối xử với mình ôn nhu, hôm nay như thế nào lại lạ như vậy, hơn nữa trong lời nói còn có ẩn ý hoài nghi mình. Lữ Duyệt bất giác cảm thấy không an toàn.

Tuy trong lòng sóng gió mãnh liệt, ngoài mặt cô ta thoạt nhìn vẫn rất là trấn định, nhỏ nhẹ giải thích, “Thịnh, em cũng chỉ là nghe người khác nói. Anh biết em ở đại học, bên trong đều là người có tiền có quyền, em cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy người khác nói em mới biết được. Em tuy rằng không tiền không thế, nhưng anh cũng không thể nghĩ em như vậy, em là người như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao?”

Lữ Duyệt nói, thanh âm có chút nghẹn ngào, sắc mặt tái nhợt lại ủy khuất, thoạt nhìn giống như là Phó Thịnh khi dễ cô ta, thật là một đóa bạch liên hoa ghê tởm.

Mị Nhân: Đã trở lại, còn có mấy chương cốt truyện, đi trước hạ cốt truyện!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chú thích:

Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người

Vân đạm phong kinh: đại ý là, Phó Thịnh tuy trong lòng đang cuồn cuộn phẫn nộ như cuồng phong nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản như mây trôi.