Chương 2

Chương 2: Gặp lại anh trai

Edit: Lemon

Beta: Mun

Sân bay thành phố A, Phó Hàn Nguyệt nhận được điện thoại của ông nội, bảo cô ra sân bay đón anh trai Phó Thịnh. Phó Hàn Nguyệt năm nay đã hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, ở nhà cũng không có việc gì làm. Hơn nữa, việc này ông nội đã lên tiếng, cô đương nhiên phải nghe theo, sáng sớm tinh mơ đã chạy tới sân bay. Đợi được một giờ, Phó Thịnh một thân anh tuấn phong lưu xuất hiện ở cửa soát vé.

Lần này Phó Thịnh đi nước ngoài hơn nửa năm, phong thái so với trước kia đã trưởng thành hơn rất nhiều. Phó Hàn Nguyệt và Phó Thịnh tuy là anh em, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không thân thiết. Phó Thịnh rất ít khi cùng cô trò chuyện. Hơn nữa, hai người họ dù có nói chuyện với nhau cũng chẳng nói được mấy câu. Sau này Phó Thịnh tuổi còn trẻ đã tiếp quản công ty, hắn về nhà ngày càng ít nên số lần hai người gặp mặt cũng vì đó mà giảm dần đi. Tuy rằng hơn nửa năm không gặp nhưng Phó Hàn Nguyệt cũng không thấy nhớ người anh trai này lắm. Nhìn thấy Phó Thịnh đã tới gần, Phó Hàn Nguyệt nở một nụ cười lễ phép.

Phó Thịnh ở cửa kiểm soát nhìn thấy Phó Hàn Nguyệt, trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Trong lòng hắn đan xen nỗi thống khổ cùng sự kích động. Thật tốt, mọi chuyện đều đã trở về như trước đây, cô vẫn ở đó, xinh đẹp rạng ngời. Hắn nhất định sẽ không khiến cho Phó Hàn Nguyệt phải rời khỏi thế gian này một lần nào nữa.

Phó Thịnh nhìn về phía cô, bước chân càng nhanh hơn, hắn muốn đi đến trước mặt cô thật nhanh. Phía sau hắn, người thư ký đang vội vàng kéo hành lý chạy theo.

“Anh, hoan nghênh anh trở về!” Phó Hàn Nguyệt ngữ khí bình đạm, trên môi nở một nụ cười khuôn phép, cô hướng Phó Thịnh mà cất lời.

Phó Thịnh ngây ra trong chốc lát mà ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp động lòng người trước mắt. Đây là chính là hình bóng mà hắn ngày nhớ đêm mong, nhất thời không khống chế được hành động của mình mà bước lên trước một bước, vươn đôi tay đem Phó Hàn Nguyệt gắt gao ôm vào lòng. Hắn để mình chìm vào mùi hương nhàn nhạt trên người cô, ôm lấy cơ thể mềm mại tựa bông của cô. Phó Thịnh cảm thấy như khoảng trống trong l*иg ngực đã được lấp đầy, bất giác hắn nhắm mắt lại đắm chìm vào cái cảm giác hạnh phúc ấy.

Thư ký đẩy hành lý đến nơi thì đứng chết trân tại chỗ, anh ta nhìn khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của giám đốc bỗng trở nên thật ôn nhu, liền cảm thấy có chút không thể tin nổi. Sau lại nghĩ đến, Phó Hàn Nguyệt là em gái của giám đốc, có khả năng là giám đốc đã lâu chưa được gặp người nhà, cho nên mới như vậy. Anh ta dù sao cũng chỉ là một thư ký, không nên nghĩ tới những điều không nên nghĩ.

Phó Hàn Nguyệt lần đầu tiên được Phó Thịnh ôm có chút không quen, cái khoảng khắc hắn ôm cô vào lòng, toàn thân cô như có một dòng điện chạy qua, trống ngực đập dồn. Phó Thịnh đang ở trước mắt này chính là người đàn ông lạnh lùng ít nói trước kia sao? Phó Hàn Nguyệt cảm thấy Phó Thịnh lần này trở về khác biệt hoàn toàn, hành động của hắn so với trước kia quả thực như hai người khác nhau. Người anh trai này lúc trước đối với cô không quá thân thiết nay lại chủ động ôm cô vào lòng!

Phó Hàn Nguyệt cùng Phó Thịnh đang đứng ở sân bay , bên cạnh còn có rất nhiều người. Phó Hàn Nguyệt nhìn thấy ánh mắt ái muội của mọi mà đâm hoảng. Cô cố thoát khỏi vòng tay của Phó Thịnh, có chút không tự nhiên nói: “Anh, đây là nơi đông người, anh ôm như vậy em không hay lắm!”

Phó Thịnh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phó Hàn Nguyệt đỏ ửng, lại thấy cô cự tuyệt mình, hắn cảm thấy bản thân đã quá vội vàng, nhất định là dọa tới cô. Hắn thầm mắng bản thân quá nóng vội nóng vội. Trước kia, hắn và Phó Hàn Nguyệt ngày thường không nói chuyện với nhau được mấy câu, chứ đừng nói đến những hành động thân thiết như thế này.

Phó Thịnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, dùng ngữ khí bình đạm mà nói với cô: “Anh ra nước ngoài một thời gian dài để xử lý việc công ty. Thường xuyên phải giao tiếp với người nước ngoài, ôm nhau chỉ như một cách chào hỏi. Lần này ôm em cũng chỉ là ý đó thôi, đừng nghĩ nhiều!”

Ý của Phó Thịnh là hắn ở nước ngoài lâu rồi, có ảnh hưởng chút lễ nghi, Phó Hàn Nguyệt không cần hiểu lầm.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~