Chương 3

Chương 3: Phó Hàn Nguyệt xấu hổ

Edit: Lemon

Beta: Mun

Phó Hàn Nguyệt nghe thấy Phó Thịnh giải thích, mới biết hóa ra là tự mình suy nghĩ nhiều rồi. Còn người thư ký đang đứng phía sau Phó Thịnh thì lại cảm thấy ông chủ của mình đúng nói dối một cách trắng trợn. Rõ ràng là khoảng thời gian ở nước ngoài trừ khi là khách hàng quan trọng, hắn chưa từng cùng người khác tiếp xúc thân thể. Anh chàng thư ký lại cảm thấy ánh mắt của ông chủ nhìn tiểu thư có chút không thích hợp, nhưng là hai người họ là anh em, có thể có cái gì không thích hợp kia chứ?

“Thôi Đạt! Thôi Đạt! Thôi Đạt!”

Phó Thịnh quay ra sau gọi thư kí, thấy Thôi Đạt như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, sắc mặt lập tức liền biến thành màu đen, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta.

Thôi Đạt bị ông chủ của mình lớn tiếng gọi, tâm hồn đang treo ngược cành cây liền rơi xuống mặt đất. Anh ta thấy ông chủ đang dùng gương mặt lạnh như băng nhìn mình, trong lòng phát hoảng, tự mắng bản thân sao tự dưng lại như thế này.

“Thôi Đạt, đem hành lí lên xe, nhanh chóng lái xe về đi!” Phó Thịnh ngữ khí lãnh đạm nói.

Thôi Đạt hiện tại không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến hai người nào đó nữa, anh ta nhanh chóng đẩy tất cả hành lí lến trên xe rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

“Anh, thư ký Thôi sao vậy?”

Vừa rồi Phó Hàn Nguyệt ở phía trước, không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, thấy thư ký Thôi vội vội vàng vàng chạy đi, có chút nghi hoặc hỏi.

“Thời gian ở nước ngoài , anh thấy hắn vất vả nên cho hắn về nhà nghỉ ngơi sớm.” Phó Thịnh dõng dạc nói.

Phó Thịnh đương nhiên không thể nói cho Phó Hàn Nguyệt biết là bởi vì hắn không muốn có người khác quấy rầy đến thế giới của hai người cho nên mới đuổi thư ký Thôi về nhà trước.

Phó Hàn Nguyệt ngồi ở ghế lái, còn Phó Thịnh ngồi ở ghế phụ, hai người cùng trở về nhà.

“Alo, ông nội, vâng, con đã gặp được anh rồi ạ. Vâng, bọn con một lúc nữa sẽ về đến nhà.”

Phó Hàn Nguyệt lúc lái xe nhận được điện thoại của Phó lão gia, hỏi bọn họ đi đến đâu rồi.

Bên tai Phó Thịnh là giọng nói dễ nghe của cô làm hắn cảm thấy giống như đang chìm sâu vào một giấc mộng đẹp nào đó. Trước kia, khoảng thời gian sau khi Phó Hàn Nguyệt qua đời, hắn chỉ có ở trong mơ mới có thể nghe thấy giọng nói của cô. Hiện tại người trong mơ kia đang ở bên cạnh hắn, đây chính là ông trời ban cho hắn cơ hội.

Phó Hàn Nguyệt cảm thấy ánh mắt của anh trai cứ nhìn cô không rời, bất giác cảm thấy không thoải mái. Người anh này chưa từng tỏ ra có cảm tình với cô, không rõ đây là có ý tứ gì. Huống chi hai người bọn họ còn là anh em một nhà, tuy rằng không phải anh em ruột, nhưng là trên danh nghĩa vẫn là "anh em". Hơn nữa cô biết Phó Thịnh có một người bạn gái, quan hệ hai người rất tốt. Cô gái đó rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, có điều gia thế nhà cô ấy không được tốt. Thêm nữa, ông nội của cô cũng không thích người phụ nữ này. không khí trong xe càng ngày càng xấu hổ, Phó Hàn Nguyệt mở cửa sổ xe, gió bên ngoài thổi vào làm cô cảm thấy dễ chịu.

Phó Thịnh nhìn khuôn nhan mĩ miều của Hàn Nguyệt, cảm thấy càng nhìn lại càng đẹp, càng xem càng thấy không đủ, thật muốn mọi thời khắc đều được ở bên cô.

Hàn Nguyệt đâu có biết suy nghĩ đó của Phó Thịnh, nếu cô biết khẳng định sẽ rất sợ hãi. Ngay từ nhỏ, cô đã rất sợ người anh này, luôn chỉ có một loại biểu cảm: lãnh. Cô thường xuyên trốn đi, không muốn thấy anh. Ở trong nhà, bố mẹ còn cả ông nội đều rất yêu thương cô, chỉ có người anh này giống như không ưa gì cô, thậm chí như thù ghét cô vậy.

Mị Nhân: Thân gửi các tình yêu của tôi, từ chương sau sẽ là cảnh lái xe và mở màn cho những màn "thịt thịt thịt". Cốt truyện có thế thiếu tính logic, bởi cốt truyện chỉ vì thịt trải chăn, cảm ơn cả nhà đã ủng hộ a!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Lemon: Mọi người đọc xong thì nhớ bấm vào ngôi sao be bé dưới kia nhé.