Chương 14

Chương 14: Giáo huấn, vui mừng

Edit: Lemon

Beta: Mun

Lúc ăn cơm chiều, Phó Thịnh xuống lầu ăn cơm, người giúp việc mời Hàn Nguyệt xuống lầu ăn cơm, cô không muốn xuống nên nói rằng mình đã ăn rồi.

Phó Thịnh biết cô căn bản là không muốn nhìn thấy hắn, chắc là vẫn còn tức giận đây. Tùy cô đi, hắn có thể bao dung cô tất cả, nhưng cô chỉ có thể có duy nhất một người đàn ông là hắn.

“Phó Thịnh, ông nghe nói, Lữ Duyệt hôm nay đến công ty tìm cháu.” Phó lão gia tử vừa ăn cơm vừa hỏi.

Phó Thịnh trả lời, “Vâng.”

Phó lão gia tử nâng mắt nhìn lên, trên gương mặt lộ rõ nét không vui, lại liếc nhìn Phó Thịnh một cái, buông chén đũa trong tay xuống, nghiêm túc nói, “Phó Thịnh, ông không thích Lữ Duyệt, về sau cháu không cần qua lại cùng cô ta.”

Phó lão gia tử tuy rằng đã giao công ty cho cháu trai mình, nhưng trong công ty vẫn có người của ông, việc Lữ Duyệt đi tìm Phó Thịnh, là cấp dưới nói cho ông biết.

Phó Thịnh nhìn thấy ông nội buông chén đũa, hắn cũng buông chén đũa, hơn nữa còn nghiêm túc trả lời, “Ông nội, ông yên tâm, cháu và Lữ Duyệt không có quan hệ gì.”

Phó lão gia tử "hừ" lạnh một tiếng, “Phó Thịnh, cháu không cần nghĩ ông là ông già lớn tuổi, tay run mắt mờ, cái gì cũng không biết, cháu cùng Lữ Duyệt quen nhau đã hơn một năm rồi. Cháu còn trả nợ cờ bạc cho bố cô ta, lại giúp cô ta vào được đại học tốt nhất, giúp cô ta nộp học phí. Cả hai còn thường xuyên đi cùng nhau, chuyện đó ông đều biết. Vậy mà, hiện tại cháu lại nói với ông, cháu cùng cô ta không quan hệ, cháu cảm thấy ông già này tin được sao?”

Phó lão gia tử tức giận, ông rất không thích cô gái Lữ Duyệt kia, bên ngoài nhìn nghiêm trang, rất đơn thuần, nhưng người như thế này ông đã gặp qua nhiều, những mánh khóe của cô ta vẫn còn quá kém làm sao qua mắt được ông. Trong ánh mắt cô ta vẩn đυ.c dục vọng, loại này phụ nữ này không có gì tốt.

Phó Thịnh cảm thấy có chút đau đầu. Phó lão gia tử nói ra những chuyện đó đều là những chuyện ngu xuẩn mà hắn đã làm trước kia. Nếu không phải hắn được trọng sinh làm lại một lần, chỉ sợ thật sự những chuyện như thế sẽ lại tái diễn.

“Ông, những chuyện đó đều là hiểu lầm, cháu lúc trước làm không ít chuyện ngu xuẩn. Nhưng sau khi đi nước ngoài, lần này trở về cháu nhận ra rõ nhân phẩm của Lữ Duyệt, cho nên cháu cùng cô ta hiện tại thật sự không có quan hệ gì nữa.” Phó Thịnh giải thích.

Phó lão gia tử nhìn cháu trai mình không giống như là đang lừa ông, nhưng vẫn có chút hoài nghi, “Thật sự làl như vậy?”

“Thiên chân vạn xác*, ông nội. Hôm nay Lữ Duyệt tìm cháu để lấy học phí, cháu không có đồng ý, đuổi cô ta đi, còn nói cô ta về sau không cần đến tìm cháu nữa.”

Phó Thịnh sợ lão gia tử không tin, đem chuyện hôm nay nói cho ông nghe.

Phó lão gia tử lúc này mới miễn cưỡng tin tưởng, chỉ cần cháu trai ông không cần người phụ nữ kia thì đều là chuyện tốt. Phó lão gia tử lại nhìn thấy cháu trai mình đã thật sự trưởng thành rồi, nhưng vẫn chưa kết hôn, lời nói của ông ân cần, “ Phó Thịnh, cháu hiện giờ cũng 30 tuổi rồi, cũng đã đến lúc tìm đối tượng kết hôn. Phó gia không yêu cầu nhà gái điều kiện phải tốt, quan trọng hơn cả chính là nhân phẩm của con dâu tương lai của Phó gia ta. Nhớ năm đó, khi ông bằng tuổi cháu, bố cháu đã mười tuổi rồi.”

Lão gia tử lo lắng cho hôn nhân đại sự của cháu trai, bắt đầu thuyết giáo.

“Ông nội, cháu biết rồi mà. Ông ăn cơm đi ạ."

Phó Thịnh trong lòng sớm đã có người thương, chính là Phó Hàn Nguyệt, cũng không biết lão gia tử đến lúc đó biết, thái độ sẽ là như thế nào. Dù sao hắn và Hàn Nguyệt không có cùng huyết thống, kết quả sau này, không thành vấn đề. Hiện giờ chuyện quan trọng nhất, chính là nhanh đem Phó Hàn Nguyệt nắm gọn trong tay, không thể xuất hiện tình huống khác, tránh đêm dài lắm mộng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chú thích:

“thiên chân vạn xác” 千真萬確 vô cùng xác thực.