Chương 15

Chương 15: Thân thế bí ẩn của Hàn Nguyệt

Edit: Lemon

Beta: Mun

Liên tiếp vài ngày, Phó Thịnh và Phó Hàn Nguyệt đều không nói với nhau lấy nửa câu. Phó Thịnh biết cô còn tức giận, hắn tự trách mình nói chuyện có điểm quá phận. Hắn cũng có chút hối hận, đều do hắn nhất thời nóng giận, ngữ khí có phần quá nặng nề, nếu như lúc đó hắn bình tĩnh một chút, uyển chuyển nói với cô thì có lẽ đã khác.

Ngày hôm nay, cha mẹ của Phó Thịnh từ nước ngoài trở về. Buổi chiều hắn ở nhà chờ đón cha mẹ của mình. Tầm khoảng giữa buổi chiều, trước cổng lớn có một đôi vợ chồng ăn mặc sang trọng xuất hiện. Người phụ nữ mang phong thái của một quý phụ, cao sang, mỹ miều. Người đàn ông lại có đôi nét giống với Phó Thịnh.

“Ba mẹ, mừng hai người đã về nhà.” Phó Thịnh thấy cha mẹ trở về, trong lòng tràn đầy vui vẻ, hắn bước ra cửa lớn đón hai người họ.

“Ôi, bảo bối của tôi, mẹ nhớ con muốn chết.”

Phó phu nhân chỉ liếc nhìn con trai một cái rồi anh mắt hướng thẳng về phía sau lưng Phó Thịnh. Bà cứ thẳng hướng Hàn Nguyệt mà đi tới, ôm chặt lấy cô, thanh âm từ ái ôn nhu mà nói với con gái nhỏ.

Hàn Nguyệt thấy mẹ đã trở về, cực kỳ vui mừng. Khoảng thời gian này cha mẹ vẫn luôn ở nước ngoài, trong nhà không có người cùng cô tâm sự. Vậy nên lần trở về này của hai người khiến vô cùng vui vẻ. Hàn Nguyệt không giấu nổi vui mừng mà nói.

“Mẹ, mừng mẹ đã về, con cũng rất nhớ mẹ.”

Phó Hàn Nguyệt giống như đứa trẻ, ở trong lòng Phó phu nhân làm nũng.

Phó phu nhân rất mực yêu thương Phó Hàn Nguyệt. Tuy rằng đứa trẻ này là do lão gia tử nhận nuôi, không phải con ruột của bà, nhưng sống chung nhiều năm như vậy, bà sớm đã coi cô như con ruột. Thậm chí so với Phó Thịnh, Phó phu nhân còn thân thiết với Hàn Nguyệt nhiều hơn. Bà luôn lo lắng cho cô con gái này, con trai ruột là Phó Thịnh thì lại trực tiếp ném sang một bên.

“Khụ khụ!” Phó lão gia thật sự là không thể xem tiếp được nữa, cái bà này vừa nhìn thấy con gái liền quên hết mọi thứ xung quanh, chồng mình còn sờ sờ ra đó, hơn nữa, ông cũng nhớ con gái mà...

Phó phu nhân thật sự mặc kệ tất cả. Dù Phó lão gia có ho bao nhiêu đi chăng nữa thì bà cũng vờ như không nghe thấy. Bà nắm tay Hàn Nguyệt, nhìn ngắm con gái cưng thật kĩ. Bà phải nhìn xem những ngày này cục cưng có được ngủ nghỉ tốt hay không, có sụt cân hay không.

Phó Thịnh nhìn một nhà hoà thuận vui vẻ, lại thấy mẹ của mình và Hàn Nguyệt thân mật như vậy, trong lòng thầm mừng. Hắn tự nhủ, về sau thân càng thêm thân, hắn kết hôn cùng Hàn Nguyệt, để cô trở thành con dâu của Phó gia, mẹ hắn nhất định cực kỳ tán thành.

Một nhà bốn người đoàn tụ, ấm cúng hòa hợp đến mức, lão gia tử ngồi một bên quan sát, nhìn Phó Hàn Nguyệt cùng Phó phu nhân mẹ con tình thâm, trong lòng cũng rất cảm động. Hàn Nguyệt, đứa nhỏ này tuy là “của ông”, do ông đưa về, nhưng chung nhà nhiều năm như vậy, bản thân ông sớm đã nhận ra, bọn họ từ lâu đã trở thành người một nhà rồi.

“Mẹ, mẹ vừa mới trở về, con lại là con trai lớn của mẹ, mẹ cũng không thèm quan tâm hỏi han con lấy một câu vậy mà....”

Phó Thịnh trêu ghẹo mẹ của mình.

Da dẻ của Phó phu nhân được chăm sóc rất kĩ lương, gương mặt của một người phụ nữ trung niên, thoạt trông lại giống như thiếu phụ son sắt mới ngoài ba mươi vậy. Nhan sắc trẻ trung ấy quay đầu lại trừng mắt nhìn Phó Thịnh, lộ rõ bảy phần chê đối phương phiền phức, “Phó Thịnh, con không thiếu tay thiếu chân là được, đừng quấy rầy mẹ và em gái con nói chuyện.”

Phó Thịnh bị mẹ của mình ngó lơ, một chút khó chịu cũng không có, ngược lại hắn còn mừng thầm, mẹ càng thích Hàn Nguyệt thì lựi càng có lợi cho hắn. Vì Phó lão gia vfa phu nhân đã trở về, bữa tối được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn. Trong bữa cơm, mọi người hòa thuận vui vẻ. Phó phu nhân gắp cho Phó Hàn Nguyệt một đĩa đầy đồ ăn ngon, làm cho Phó lão gia ngồi bên cạnh cũng cảm thấy ghen tị. Vợ của ông, chỉ vừa gặp được con gái liền xem nhẹ ông như vậy. Nhưng cũng may đó cũng là con gái yêu của ông, đổi lại là người khác thì đừng hòng ông nhẫn nhịn như vậy.

Bạch Hiên ngồi ở trong văn phòng, cả người toát ra một cảm giác cô độc, trống rỗng. Anh ta bất giác nhớ tới khuôn mặt mỹ diễm của Phó Hàn Nguyệt, có chút tâm viên ý mã*. Gương mặt ấy, ban đêm nhớ tới thật dễ làm cho lòng người xao động. Hắn cầm điện thoại lên, tìm số Phó Hàn Nguyệt, rồi gửi cho cô một cái tin nhắn.

“Hàn Nguyệt, ngày mai buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Lần trước em đã đồng ý với anh rồi đấy, không đươc từ chối đâu nhé. Anh sẽ gửi địa chỉ cho em sau. Anh chờ em.”

Mị Nhân: Hôm nay canh năm, thu phí tiêu chuẩn cốt truyện ngàn chũ 40 tệ, thịt ngàn chũ 50 tệ.

Chú thích:

Tâm viên ý mã (tiếng Trung: 心猿意馬, bính âm: Xinyuanyima; tiếng Nhật: Ibashin'en/意馬心猿; tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, chỉ cho tâm ý của chúng sinh luôn hướng về ngoại cảnh để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.

Lemon: Team bắt đầu hoạt động lại từ hôm nay.