Chương 13

Chương 13: Không thể hiểu được vì sao anh trai tức giận

Edit: Lemon

Beta: Mun

Phó Thịnh về nhà sớm, người hầu Phó gia còn có chút tò mò. Thiếu gia nhà họ, luôn đặt công việc lên đầu, mọi khi đều bán mạng đến 8 - 9 giờ tối mới về tới nhà. Ấy thế mà, lần này về nước, số lần hắn về nhà nhiều hơn hẳn, thời gian về cũng sớm hơn rất nhiều. Chẳng qua bọn họ cũng là người làm chẳng thể hỏi chuyện của chủ nhưng vẫn cứ bàn tán thầm thì với nhau về "hiện tượng kì lạ" này.

“Dạo này cháu về sớm thật đấy!”

Phó lão gia tử ngồi ở trên sofa, xem kênh quân sự, nhìn thấy cháu trai đã trở về nói.

“Vâng, công việc ở công ty xử lý xong rồi, buổi tối cũng không có việc gì, cho nên cháu trở về sớm một chút.” Phó Thịnh không chút phòng bị, bịa ra một lời nói dối cho qua chuyện.

Phó lão gia tử biết công ty Phó là công ty lớn, công việc cũng rất nhiều. Nhìn thấy cháu trai trong khoảng thời gian này trở về sớm, nghỉ ngơi cũng sẽ được nhiều hơn, đó là điều tốt nên ông cũng không có hỏi nhiều.

Phó Thịnh đi lên lầu không về phòng mà bước tới trực tiếp gõ cửa phòng Phó Hàn Nguyệt. Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Phó Hàn Nguyệt tò mò nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài.

“Anh, anh về rồi.”

Phó Thịnh nhìn Phó Hàn Nguyệt đang trang điểm xinh đẹp trong lòng không biết vì sao càng thêm tức giận, đi lướt qua cô mà vào trong phòng. Hàn Nguyệt cảm giác được người anh trai này, hôm nay tâm tình không tốt. Cô đưa tay lên trong vô thức gãi đầu suy nghĩ, không biết Phó Thịnh bị làm sao.

Phó Thịnh đi vào trong phòng, ngữ khí nghiêm túc hỏi Phó Hàn Nguyệt, “Phó Hàn Nguyệt, em là người của Phó gia, ở bên ngoài không được giao tiếp với người không đứng đắn, lung tung rối loạn.”

Phó Thịnh thình lình giáo huấn, làm Hàn Nguyệt hoàn toàn không hiểu được Phó Thịnh bị làm sao. Nghe ý tứ của hắn, xem chừng là nói cô kết giao với người không đứng đắn, nhưng cô không có, Phó Thịnh dựa vào cái gì nói cô như vậy. Hàn Nguyệt cảm thấy thực ủy khuất, nói “Anh, em không có kết giao với người không đứng đắn, em cũng không có làm mất mặt Phó gia.”

Phó Thịnh nghe thấy Phó Hàn Nguyệt tranh luận biện giải, lúc này hoàn toàn nổi giận, trong lòng hắn dấy lên suy nghĩ, Phó Hàn Nguyệt vì gã đàn ông đáng chết kia mới nói như vậy. Nghĩ tới đây, Phó Thịnh nổi giận đùng đùng nói, “Phó Hàn Nguyệt, anh hỏi em, em hôm nay với Bạch Hiên là như thế nào?”

Phó Hàn Nguyệt nghe thấy Phó Thịnh nói đến Bạch Hiên, có chút khϊếp sợ hỏi, “Anh, sao anh lại biết Bạch Hiên, còn biết hôm nay chúng em đã gặp mặt.”

Phó Thịnh mặt không đỏ, tim không đập loạn mà nói dối, “Hôm nay, anh cùng bạn đi ngang qua, trùng hợp thấy em, anh nhận ra người cùng em nói chuyện là Bạch Hiên, giám đốc tập đoàn Bạch thị.”

Phó Hàn Nguyệt căn bản không biết mình làm sai chỗ nào, đứng trả lời, “Bạch Hiên là học trưởng của em, bọn em hôm nay là trùng hợp gặp mặt.”

“Về sau không được gặp lại hắn.” Phó Thịnh nói ngang.

Phó Hàn Nguyệt nghe hắn nói như vậy, cảm thấy Phó Thịnh không biết gì cả, quá mức độc đoán.

“Vì cái gì, em vì cái gì không thể gặp lại anh ấy? Anh, chẳng lẽ đến quyền kết giao bạn bè em cũng không có sao?” Phó Hàn Nguyệt cũng bực bội, ở trong lòng cô Phó Thịnh quá mức với quá quắt, ông nội cũng không đối xử với cô như vậy. Chỉ là gặp gỡ bạn bè thôi mà, nhất định phải làm quá đến mức này sao?

Phó Thịnh nhìn Hàn Nguyệt đứng trước mặt cãi nhau với mình, hắn nắm chặt tay, thật muốn ngay tại chỗ này mà làm chết cô, nhưng bây giờ, khẳng định sẽ khiến cho cô sợ hãi.

Phó Thịnh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, “Phó Hàn Nguyệt, anh nói với em một lần cuối cùng, về sau chưa có sự cho phép của anh không được gặp lại Bạch Hiên.”

Nói xong, hắn chẳng buồn để tâm tới gương mặt phẫn nộ của cô mà nhanh chóng rời khỏi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Lemon: Vậy là còn có hai chương nữa thôi