Chương 12

Chương 12: Ảnh chụp, nguy cơ, ghen ghét

Edit: Lemon

Beta: Mun

Bạch Hiên đi rồi, Lữ Duyệt từ trên xuống dưới nhìn vô cùng thê thảm. Cô ta ngồi xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài, cả người run bần bật, suy nghĩ trong đầu thì cứ loạn hết cả lên.

Lữ Duyệt ngồi ở đó mà suy nghĩ, bản thân cô ta vất vả đeo bám Phó Thịnh, khiến cho hắn đưa cô ta đến học tại trường đại học tốt nhất. Bên cạnh hắn, cô ta còn có thể kiếm được một đống tiền, sống trong sự hâm mộ của người khác. Nhưng hiện tại, cái gì cũng không có, cô lại bị đưa trở về nguyên hình, là một cô gái ở xóm nghèo, bố là ma bài bạc, mẹ là kỹ nữ, mỗi ngày đều sống trong đau khổ. Đây, không phải thứ mà cô ta muốn. Lữ Duyệt đây dựa vào cái gì liền kém một bậc, cô ta không cam lòng để mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy.

Lúc Bạch Hiên xuống lầu không thấy Hàn Nguyệt và người bạn của cô, thầm nghĩ trong lòng có lẽ cô đã rời đi. Bạch Hiên áo mũ chỉnh tề đi ra ngoài, người tài xế thấy ông chủ ra tới, nhanh chóng chạy ra mở cửa xe, rồi lái xe quay trở lại công ty.

"Bang" một tiếng, một tá ảnh chụp bị Phó Thịnh ném ở trên bàn làm việc, đôi mắt hắn như có lửa cháy bừng bừng, vô cùng tức giận mà nhìn đống ảnh trên bàn.

Đó là ảnh chụp lúc Bạch Hiên cùng Phó Hàn Nguyệt nói chuyện phiếm, bầu không khí lúc ấy vui vẻ, ấm áp, cô gái ấy đang tươi cười nhìn thật chói mắt. Từ khi hắn về nước đến giờ, Phó Hàn Nguyệt còn chưa từng cười với hắn như vậy.

Điều khiến cho Phó Thịnh tức giận hơn nữa chính là Phó Hàn Nguyệt vậy mà lại có quen biết với Bạch Hiên, người đàn ông mà trước kia từng tính kế mưu hại hắn. Phó Thịnh thầm nhủ, lần này tuyệt nhiên sẽ khoing ngồi chờ chết, càng không để cho Bạch Hiên thừa nước đục thả câu. Phó Hàn Nguyệt là của hắn, mọi thứ của Phó gia hắn đều phải bảo vệ.

“Bạch tổng, gián điệp chúng ta sắp xếp ở công ty Phó Thịnh bị sa thải rồi.”

Trợ lý đứng ở trong văn phòng báo cáo cho Bạch Hiên. Bạch Hiên hai chân bắt chéo, ngồi ở bàn làm việc, nghe trợ lý báo cáo, ngữ khí thanh lãnh hỏi, “Có phải Phó Thịnh phát hiện cái gì hay không?”

Trợ lý thật cẩn thận trả lời, “Bạch tổng, lúc Phó Thịnh trở về cũng không có cái gì khác biệt. Có điều, tôi từng nghe tay gián điệp kia nói, Phó Thịnh chuẩn bị đầu tư một miếng đất, nhưng là cụ thể như thế nào thì chúng tôi cũng không biết rõ.”

“Mặc kệ chuyện là thế nào, điều cần thiết nhất bây giờ là thâm nhập sâu vào nội bộ của Phó thị, đối với chúng ta đó mới là chuyện tốt. Phó thị ngày càng phát triển mạnh, hơn nữa Phó lão gia tử quan hệ cũng rất rộng, chúng ta không thể nóng vội, cần phải tiến từng bước một. Đến cuối cùng, phải biến mọi thứ của Phó gia đều trở thành của Bạch gia.” Bạch Hiên nghiêm túc nói.

Suốt một buổi trưa, Phó Thịnh luôn thất thần, nhìn ảnh chụp Phó Hàn Nguyệt, hắn tức giận tột cùng. Nhìn bảo bối của mình bị người khác mơ ước, khiến cho hắn hận không thể đem Hàn Nguyệt khóa chặt bên người.

Sau khi Phó Thịnh về nước, ngoài việc lắp đặt máy quay ở phòng ngủ Hàn Nguyệt, còn tìm thám tử tư để giám sát nhất cử nhất động của cô. Hơn nữa mỗi ngày đều phải đem ảnh chụp đưa lại cho hắn. Tất cả đều là do sự chiếm hữu của Phó Thịnh, hắn muốn từng giờ, từng khắc đều nắm rõ Hàn Nguyệt đang làm gì, cùng với ai. Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến lòng hắn khó chịu như gai đâm, cái tên Bạch Hiên đáng chết thế nhưng lại cùng Phó Hàn Nguyệt quan hệ quen biết, thậm chí, còn có vẻ rất thân thiết. Hắn tự nói với mình, chỉ cần là đàn ông, ngoại trừ bản thân hắn, ai cũng không thể tới gần Phó Hàn Nguyệt.

Phó Thịnh tóm lại là không dập được hỏa khí, trước tiên tan ca về nhà.

Mị Nhân: Phần sau cốt truyện sẽ nói đến, Bạch Hiên cùng Phó Thịnh có thâm thù đại hận.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Lemon: Team chuẩn bị đào hố mới