Chương 11

Chương 11: Bố cục, khí tử

Edit: Lemon

Beta: Mun

Trên tầng hai của quán cà phê nhỏ bên sông, có hai người đang ngồi, trùng hợp thế nào một người trong số đó chính là người vừa bị Phó Thịnh đuổi đi không chút lưu tình, Lữ Duyệt. Còn vị khách còn lại, chính là người mới vừa ở dưới lầu nho nhã lễ độ nói chuyện phiếm cùng Phó Hàn Nguyệt, Bạch Hiên.

Lúc này Bạch Hiên đã không còn dịu dàng thân thiện giống lúc ở dưới lầu nữa. Cả người hắn toát ra hơi thở âm trầm, sắc mặt lạnh băng nhìn ả đàn bà trước mặt mình đang run rẩy, sợ hãi.

“Lữ Duyệt, cô nói cho tôi biết, vốn dĩ Phó Thịnh có tình cảm rất tốt đối với cô. Câu chuyện bi đát của cô cũng chạm được đến tâm hắn, vì sao sự tình lại biến thành như vậy, cô liệu mà cho tôi một lời giải thích dễ nghe một chút.” Lời nói của Bạch Hiên tràn ngập nghi ngờ cùng không vui, kèm theo đó còn có ánh mắt âm độc, làm Lữ Duyệt cảm thấy như bị rơi vào hầm băng lần nữa.

Lữ Duyệt sắc mặt tái nhợt, toàn thân run bần bật, cúi đầu, không dám nhìn thẳng người đàn ông đang tức giận trước mặt mình, thanh âm giống như tiếng muỗi vo ve, sợ hãi trả lời hắn: “Bạch tổng, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Vốn dĩ trước khi Phó Thịnh xuất ngoại, hắn đối với tôi thực sự rất tốt, vì tôi mà chi tiền hay điều động nhân lực hắn cũng không hề tiếc rẻ hay so đo, tính toán gì. Nhưng sau khi hắn về nước, thái độ đối với tôi đã thay đổi, tôi cũng không biết Phó Thịnh rốt cuộc là bị làm sao.”

Lữ Duyệt đem chuyện vừa mới xảy ra trong văn phòng Phó Thịnh nói cho Bạch Hiên, nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tối, cô ả hận không thể tìm ra một cái khe đất để chui vào. Cô ta đã quá hiểu thủ đoạn của Bạch Hiên, nếu làm phật ý hắn điều gì, kết cục nhận lại chính là là sống không bằng chết.

Ánh mắt âm trầm nhìn Lữ Duyệt, trong đầu Bạch Hiên không biết nghĩ cái gì, ngữ khí lạnh lùng hỏi: “Cô có phải đã làm cái gì, lộ ra dấu vết làm hắn đối với cô sinh ra hoài nghi hay không?”

“Không có, không có, Bạch tổng, Lữ Duyệt tôi có thể bảo đảm chắc chắn với anh rằng, tôi thật sự không hề để lộ ra bất cứ dấu vết nào. Ở trước mặt Phó Thịnh, tôi vẫn luôn là ôn ôn nhuận nhuận, nhu hòa hiểu chuyện, từ trước đến nay đều không hỏi một lời động đến công việc của hắn.” Lữ Duyệt vội vàng trả lời.

“Vậy cô nói cho tôi biết, cô không lộ ra dấu vết, cũng không có làm chuyện khác, Phó Thịnh vì cái gì đối xử với cô như thế này, nói mau!” Ánh mắt âm trầm của Bạch Hiên giống như một cây đao cắm ở trên người Lữ Duyệt, hắn nổi giận đùng đùng chất vấn cô ả.

Lữ Duyệt hiện tại giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ nước mắt lưng tròng, bộ dạng rất là đáng thương, “Bạch tổng, tôi thật sự đều là làm theo lời anh nói, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không biết, Bạch tổng xin anh tin tưởng tôi!”

Lữ Duyệt sắc mặt tái nhợt, lại rơi lệ nhìn Bạch Hiên tỏ vẻ trung thành, sợ Bạch Hiên bỏ lại cô ta, nếu như thế cô ta thật sự không sống nổi nữa.

“Hừ, Lữ Duyệt, tôi đã sớm nói với cô, chỉ cần cô tiếp cận Phó Thịnh, lấy được tín nhiệm của hắn, làm thiếu phu nhân của Phó gia, tôi liền thực hiện hứa hẹn, trả hết nợ nần của bố cô, cho mấy người thoát khỏi nghèo khó, còn che giấu mấy chuyện xấu của nhà cô. Nhưng cô làm không được, thậm chí là thất bại, tôi đây sẽ khiến cho cô sống không bằng chết, hứa hẹn lúc trước đều hủy bỏ. Bạch Hiên này là người làm ăn, đối với người vô dụng như cô, tội gì tôi phải giữ lại.” Bạch Hiên cả người hơi thở lạnh lùng, lời nói vô tình, còn có quyết đoán, tỏ rõ ý tứ của hắn.

Bạch Hiên không thèm quan tâm, cũng chẳng buồn nhìn đến Lữ Duyệt vẫn đang khóc lóc ở kia, hắn "hừ" lạnh một tiếng liền rời đi. Lữ Duyệt thấy hắn đi, lập tức đứng lên, chạy nhanh tới nắm chặt ống tay áo hắn.

“Bạch tổng, cầu xin anh, cho tôi cơ hội, tôi xin anh.”

Bạch Hiên không thèm liếc mắt nhìn Lữ Duyệt, hất tay cô ả ra rồi lập tức rời đi mất.

Mị Nhân: Nam phụ là vai ác, hừ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Lemon: Sắp tới có lẽ truyện ra sẽ chậm hơn vì bọn mình sắp thi học kì rồi. Tui thì vô tư lắm nhưng Mun phải thi học sinh giỏi nên mọi người chịu khó chút. Yên tâm là không có vụ drop đâu nhé.