Chương 5

110.

Anh nhìn ra được cậu ta đối với em ấy có ý tứ, chỉ có em ấy ngốc nên mới không nhìn ra,

Lần đó trên đường về nhà, anh lòng dạ hẹp hòi đem số điện thoại của cậu ta ném vào thùng rác, mà không nói cho em ấy biết.

Vì thế cậu ta trong ba năm đều không thể liên lạc được với em ấy.

111.

Cậu đỡ anh ra ngoài, cậu ấy cũng đi theo bên cạnh.

Lần này gặp lại cậu ấy hình như rất kích động, hỏi cậu lần trước gặp sau khi trở về sao không liên lạc với mình.

Cậu liền nói không biết phương thức liên lạc.

Cậu ấy sửng sốt, liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, không nói gì thêm nữa.

112.

Em ấy đi đến lối đi bộ gọi taxi, nhờ cậu ta ở bên trong đỡ anh chờ một lát.

Cậu ta hỏi anh, "Các ngươi ở bên nhau đã bao lâu rồi?"

Anh đắc ý nói, "Ba năm."

Cậu ta cười khổ, "nói như vậy, lần trước gặp mặt A Kỳ, các ngươi mới ở bên nhau….."

Cậu ta thở dài, "Xem ra tôi vẫn chậm một bước."

113.

Cậu ta nói với anh, kỳ thật khi học cao trung đã thích A Kỳ.

A Kỳ khi đó ngồi ở phía trước tôi, mỗi ngày đi học tôi đều có thể nhìn thấy, mỗi lần nhìn thấy đều rất vui vẻ.

Nhưng tôi không dám theo đuổi A Kỳ, vì sợ cha mẹ không đồng ý.

Sau này tôi từ bỏ chuyên ngành kinh tế yêu thích của mình, nghe theo lời cha mẹ xuất ngoại học y, chính là vì tương lai có thể tự tin cùng A Kỳ đứng chung một chỗ.

Cậu ta còn đùa giỡn nói với anh, "Nếu tôi trở về sớm một chút thì tốt rồi, như vậy khả năng liền không có chuyện của anh."

114.

Anh không phục, "Là không có chuyện của cậu mới đúng, từ lúc học đại học em ấy đã thích tôi rồi."

Từ bên ngoài gọi xe, cậu đi vào vừa vặn liền nghe được câu này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

"sao anh lại biết?"

115.

Anh giống như đứa trẻ phạm lỗi, chột dạ mà nhìn cậu, không dám nhiều lời

Lúc cậu cùng người ta trao đổi wechat cũng không dám mở miệng ngăn cản, chỉ có thể thở phì phò đứng ở bên cạnh giương mắt mà nhìn.

Lên taxI, anh thật cẩn thận hỏi, "Bảo bảo có phải em đang tức giận hay không?"

Cậu nhấp miệng.

Anh liền lập tức nắm lấy tay câu nói, "anh sai rồi, anh không nên nhìn lén nhật ký của em."

116.

Kỳ thật anh cũng không phải cố ý nhìn lén.

Lần đó em ấy đi nơi khác công tác, chỉ có một mình anh ở nhà.

Buổi tối em ấy gọi điện về nhà, nói với anh mình có một tập tài liệu đang ở thư phòng, muốn anh đọc giúp mình.

Lúc anh tìm kiếm trong ngăn kéo của em ấy, vừa vặn thấy được quyển nhật ký.

117.

Anh biết mình nhìn lén thứ riêng tư của người khác là không đúng, nhưng nội tâm lại rất tò mò, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, vẫn mở ra một tờ trong đó.

Đó là phần em ấy viết lúc đang học đại học năm nhất.

Ngày hôm nay ở nhà ăn nhìn thấy học trưởng Đoạn, anh ấy còn ngồi bên cạnh mình, đồ ăn có bốn món mặn, một món canh, anh ấy ăn thật khoẻ.

Hôm nay đi học ké lớp của học trưởng, đây là lớp đại học năm bốn, học trưởng sao lại ghé vào bạn ngủ như vậy, nhưng mà bộ dáng khi ngủ vẫn rất đẹp trai.

Hôm nay đi xem học trưởng chơi bóng, anh ấy chỉ liếc mắt nhìn mình một cái, còn nói mình giống của bạn, làm mình thật vui vẻ

118.

Anh xem xong mấy trang, đột nhiên khép nhật ký lại, không có tiếp tục xem nữa.

Anh ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay che kín mặt.

Phía dưới bàn tay, khoé miệng không kiềm được mà dơ lên,

Một khắc đó anh nghe thấy tiếng trái tim đập điên cuồng trong l*иg ngực mình .

119.

Cậu cúi đầu nói, "Vậy anh đều xem hết rồi sao?"

"Mới nhìn qua một chút" anh thành thật mà trả lời.

Đối với việc xem trộm nhật ký anh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, không biết chính mình rốt cuộc là có tài đức gì, mà được một người tốt như vậy nhớ thương bảy năm.

Anh ôm lấy vai cậu, tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu, "Cảm ơn em vẫn luôn thích anh như vậy."

Đầu cậu tựa ở trên vai anh, không biết đáp lại như thế nào, cuối cùng chỉ rầu rĩ nói một câu, "không cần khách khí."

120.

Buổi tối trước khi đi ngủ cậu ấy lót mấy cái gối để cho anh gác chân lên.

Sau khi tắt đèn anh nằm ở trên giường, hỏi cậu, "Hai ngày này em có chuyện gì phải không?"

Cậu chỉ chớp mắt mà không nói gì.

Anh vuốt ve lòng bàn bàn tay của cậu, "Hai ngày nữa anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Cậu im lặng trong một lát, cũng không quá tò mò là chuyện gì, chỉ nói một từ được.

121.



Ngày hôm sau cậu sắp xếp cho anh xong rồi thì đi làm việc.

Anh cùng bạn bè hợp tác nói mình bị đâm gãy chân, muốn ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian.

Lại bị bọn họ cười nhạo.

Trong đó có một người hỏi, "Buổi trưa ngày

hôm đó cậu chạy đi xa như vậy làm cái gì?"

Anh nói, "Đi gặp một người."

122.

Anh đến đã thấy người kia ở đó.

Lần trước người kia về nước, anh biết nên đã hẹn ra ngoài gặp mặt.

Kết quả chưa gặp được thì đã bị đâm gãy chân, phải vào bệnh viện.

Lúc anh nói với em ấy thì đã không nói đến đoạn này.

Anh yêu thầm người kia nhiều năm như vậy, em ấy đều biết.

Anh sợ nói em ấy lại suy nghĩ nhiều.

123.

Thời gian anh yêu thầm người kia, so với em ấy yêu thầm chính mình còn lâu hơn.

Anh từng suy nghĩ rất nhiều lần, chính mình vì cái gì mà thích người kia, cuối cùng cũng tìm được lý do có thể là do mặt người kia đẹp.

Bởi vì trừ cái này ra thì không còn tìm thấy nguyên nhân nào khác.

Người kia là thẳng nam, thích con gái thân hình nóng bỏng khuôn mặt xinh đẹp.

Người kia không thích dọn dẹp, tất một tuần cũng không có giặt, làm mỗi lần anh đến kí túc xá đều suýt chút bị chết ngạt.

Người kia chơi bóng cả năm, nên làn da ngăm đen, cơ bụng so với anh còn cứng hơn.

Xét từ mọi phương diện mà nói, khác hoàn toàn với tiêu chuẩn chọn vợ của anh.

Nhưng mà nhiều năm như vậy anh lại như chui đầu vào ngõ cụt, không thoát ra được.

Thẳng đến khi anh gặp em ấy.

124.

Anh lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, quả thực không thể tin được vào mắt mình, hai người không có cùng quan hệ huyết thống nhưng lại giống nhau đến vậy.

Bất quá thật mau anh đã không còn có suy nghĩ này.

Em ấy rất ngoan, thời điểm thẹn thùng mặt sẽ hồng, sẽ không tùy tiện giống người kia.

Em ấy còn nấu cơm, sẽ nướng bánh quy nhỏ, em ấy nấu cái gì cũng đều hợp khẩu vị ăn uống của anh.

Dạ em ấy rất trắng, khi vừa tắm xong da sẽ vừa thơm vừa mềm. Khiến anh hận không thể cắn một ngụm.

Em ấy cùng người kia không giống nhau, mọi mặt của em ấy đều phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh.

Anh liền vui vẻ đi ra khỏi ngõ cụt.

125.

Mấy năm ở bên nhau, em ấy chăm sóc, chiếu cố anh giống như một đứa trẻ bị khuyết tật.

Cho nên hiện tại đứa trẻ khuyết tật này đã bị tàn thật, thì vẫn thích ứng được, chỉ là có chút nhàm chán.

Nên anh quyết tâm học nấu ăn.

Khi mẹ tới thăm, mới vào cửa đã ngửi thấy mùi cháy khét.

"Cho ít dầu rồi." Mẹ Đoạn che mũi nói, " làm sao vậy? Tiểu Nhiệm không làm đồ ăn để lại cho con."

Anh nhếch miệng cười nói, "Có chứ, em ấy làm bốn mặn, một cánh, còn vừa ăn xong."

"Chậc chậc, chỉ làm cho anh thêm lười biếng."

126.

Mẹ Đoạn như lãnh đạo đi thị sát một vòng trong nhà.

Sau đó giống như ngày thường, bắt đầu giáo dục con trai, "căn nhà này chắc là do Tiểu Nhiệm dọn dẹp đi, nhìn con người ta xem, mỗi ngày đi làm bận rộn, lúc về còn phải nấu cơm, giặt đồ, quét dọn vệ sinh, còn anh thì sao? cái gì cũng không làm.

Anh đặt cái chân bó thạch cao lên trên bàn, cợt nhã nói, "Có phải mẹ hận em ấy không phải Là con trai của mẹ phải không?"

Mẹ Đoạn, "Ta cũng từng nghĩ như vậy đấy."

"Và con cưới em ấy vào cửa, em ấy chình là con trai của mẹ rồi."

Anh Thư hồi nụ cười, "Mẹ, còn muốn cùng em ấy kết hôn."

127.

Mẹ Đoạn nhất thời không phản ứng kịp, "Hai người con trai thì kết hôn như thế nào?"

"Ra nước ngoài lãnh giấy chứng nhận."

Mẹ Đoạn há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại bị ảnh cắt ngang.

"Con biết dù có lãnh chứng về thì cũng không có tác dụng gì nhiều, ở trong nước sẽ không có hiệu lực, những chính con muốn chứng minh, nói cho mọi người biết em ấy là người con yêu, là người mà con muốn ở bên cạnh cả đời.

128.

Mẹ Đoạn suy nghĩ một lát liền gật đầu, "Việc của con thì chính bản thân con làm chủ, mẹ cùng cha con sẽ không can thiệp vào, con thấy tốt Là được, cuộc sống sau này đều là tự bản thân các con cùng nhau trải qua.

Anh ôm cổ mẹ Đoạn làm nũng, "Cám ơn mẹ."

Bị mẹ Đoạn ghét bỏ đẩy ra.

Trước khi đi mẹ Đoạn bỏ vào tủ lạnh một ít cá khô, "Chưng lên một lát là có thể ăn, anh đừng nghiên cứu mấy cái thực đó nữa, hại chết tiểu mặc thì ai kết hôn với anh nữa?"

129.

Anh cảm thấy có đạo lý.

Trở về phòng bếp đem trứng xào cà chua bị cháy đen đổ vào thùng rác, chờ em ấy trở về làm đồ ăn ngon.

Kết quả em ấy nói hôm nay công ty có tiệc, em ấy không về làm cơm chiều được, kêu anh gọi cơm ngoài ăn tạm.



Em còn nói đừng gọi cháo, cháo ở bên ngoài nấu đều cho nhiều gia vị

Cũng đừng gọi đồ ăn nhiều dầu mỡ, làm không sạch sẽ.

Cay cũng đừng ăn, đối với vết thương không tốt.

Anh nghe lời, cuối cùng chỉ gọi một phần dưa chuột trộn.

130.

Em ấy về rất sớm, anh vừa ăn xong, đang nằm trên giường coi phim cung đấu đến đoạn gay cấn kịch liệt.

Em ấy đi tắm, điện thoại được ném ở trên giường.

Lúc này trên điện thoại nhảy ra một tin nhắn, anh vô tình liếc mắt nhìn thấy.

Người kia, "Về đến nhà rồi sao."

Anh, "!!!"

131.

Cậu vừa tắm xong, liền thấy anh lúc nãy còn đang xem phim, giờ đây vẻ mặt lại u oán nhìn chằm chằm cậu.

"Cơm chiều là em cùng ai ăn?" Anh hỏi.

Cậu cũng không định giấu giếm, "Là cùng bạn học làm bác sĩ ăn."

Anh ầm ĩ, "Sao em có thể để một mình chồng của em ở nhà ăn dưa chuột trộn, còn mình lại cùng người đàn ông khác ra ngoài ăn ngon."

Cậu, "Vậy ngày mai làm cho anh một đĩa dưa chuột xào trứng gà, cho thêm chút gia vị vào nữa."

Anh nói có thể.

132.

Cậu vừa chui vào chăn, liền bị anh ôm chặt.

Anh hỏi vì sao lại cùng cậu ta ra ngoài ngoài ăn cơm.

Cậu nói đã lâu lắm không gặp, nên ôn lại một chút chuyện.

Anh chưa chưa nói, "Lần sau phải mang theo anh đi cùng."

"Nhưng anh không tiện ra ngoài mà."

"Vậy gọi video, đem anh đặt ở bên cạnh, nhìn bọn em ăn."

Câu cũng chỉ có thể đồng ý. "Được rồi."

133.

Nhưng mà anh cũng không thấy an toàn.

Vừa nhìn là biết cậu ta lòng mang ý xấu, vẫn muốn đào góc tường nhà anh.

Anh biết mình không thể ngồi chờ chết, cần phải nhanh chóng hành động.

Anh nhờ mẹ Đoạn mua thịt cùng rau đem về đây, tối nay anh muốn trổ tài làm một bàn thức ăn ngon.

Mẹ Đoạn không tin, tự mình làm đồ ăn xong đem đến chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm lại là được, trên đường đi còn thuận tiện mua một con vịt quay giòn.

134.

Anh đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ em ấy tan làm.

Đồ ăn mẹ Đoạn mang đến cũng đã dọn sẵn lên bàn, trên bàn còn thắp hai ngọn nến để tạo không khí.

Lúc này đi động của anh vàng lên trên màng hình hiển thị người gọi đến là "Tiểu Bạch."

Anh liền tiếp điện thoại.

"Lão Đoạn câu xuất viện rồi sao?"

"Ừ, hồi phục rất nhanh, đã xuất viện về nhà nghỉ ngơi."

"Có ra khỏi nhà được không?"

"Bây giờ còn chưa được."

"Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ phải lùi lại sao?"

"Hôm nay tôi sẽ nói với em ấy, tôi chờ không được nữa."

Anh vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng chìa khoá rơi trên mặt đất.

135.

Anh chống gậy quay đầu lại, chỉ thấy em ấy hai mắt đỏ bừng, hai hàng nước mắt thì nhau chảy xuống.

Anh luống cuống, tay chân vội vã đi qua lau nước mắt cho em ấy, "Bảo bảo, em làm sao vậy?"

Cảm xúc dồn nén đã lâu giờ khắc này đột nhiên bùng nổ.

Cậu ôm chặt lấy anh, nức nở nói, "Em không cho anh rời đi, anh dù thích người kia như thế nào em cũng không cho anh đi."

136.

Anh cuối cùng cũng hiểu.

Em ấy luôn cho rằng trong lòng anh vẫn thích người kia.

Trong nháy mắt anh cảm thấy trái tim bị nắm chặt, khϊếp sợ, tự trách, còn sự chua xót kịch liệt nhảy lên, trong lòng đau đến nổi không hít thở được.

Hắn cố nén đôi mắt đau nhức, từng chút từng chút vỗ lưng cậu, âm thanh ôn như đến tận xương cốt nói cho em ấy biết.

Bảo bảo.

Anh không thích người khác.

Anh chỉ thích một người, sau đó lấy từ trong túi ra một hộp nhung nhỏ hình vuông, bên trong có hai chiếc nhẫn bạch kim.

"Bảo bảo gả cho anh được không?"

137.

Anh nói nhẫn là anh nhờ người kia mang từ nước ngoài về, là đồ định chế.

Ngày đó bị đâm gãy chân, là lúc đang trên đường đi lấy nhẫn, nhẫn không lấy được, nên ngày hôm sau người kia mang đến bệnh viện cho anh.