Chương 4

Anh nằm lên trên chiếc giường đơn của cậu, đem cậu ôm vào lòng.

79.

Cậu nằm trong lòng anh, không bao lâu thì ngủ mất.

Trước khi ngủ mơ hồ ngửi được mùi sữa tắm bò sữa trên người của anh.

80.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cậu vẫn duy trì tư thế ngủ tối của hôm qua.

Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện anh đang mỉm cười nhìn mình hỏi.

Tỉnh rồi sao?

Cậu thẹn thùng cùng anh nói chào buổi sáng

Anh cũng nói chào buổi sáng, sau đó hôn lên mặt cậu một cái.

81.

Từ sau khi du lịch trở về cậu luôn cảm thấy anh trở nên không giống trước đây, cảm giác có chút dính người.

Ngày thường ăn cơm xong thì không quá 8 giờ anh sẽ trở về nhà của mình, mà hiện tại không giống, ăn cơm xong anh vẫn sẽ ở lại cùng cậu dựa vào nhau xem tv một lát.

Câu thích xem những bộ phim về tâm lý gia đình, anh vẫn sẽ cùng xem với cậu.

Cậu cảm thấy không quen, nói anh cứ làm chuyện của mình đi, không cần phải xem cùng cậu.

Anh nói không có chuyện gì, anh muốn xem nhiều chút về quan hệ mẹ chồng nàng dâu, để sau này có thể giúp em và mẹ sống chung với nhau tốt hơn.

82.

Thời gian vừa đến 10 giờ cậu liền cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu không nói, bởi vì không muốn anh đi.

Anh nhìn mí mắt của cậu giống như sắp dính vào nhau, đứng lên chặn ngang bế cậu đem về phòng.

Anh giúp cậu đắp chăn cẩn thận, còn nói cậu quá nhẹ, nên ăn nhiều một chút, xem tay chân nhỏ như vậy bẻ một cái là có thể gãy.

Cậu không phục đang định há miệng phản bác, liền bị anh hôn một cái.

"Ngủ ngon."

83.

Anh rất lâu rồi không có đánh bóng rổ, cuối cùng một ngày cũng gom đủ người để lên sân, anh hỏi cậu có muốn đi cùng nhau hay không.

Cậu gật đầu nói muốn, vì vậy cậu giống như lúc còn học đại học, đứng ở bên ngoài yên lặng nhìn anh chơi.

Lúc nghỉ giữa giờ thấy trên người anh chảy không ít mồ hôi, cậu liền lấy khăn lông đã chuẩn bị trước đưa cho anh lau.

Anh nói hiện tại chơi bóng cảm giác không giống với lúc còn học đại học.

Khăn lông trong tay cậu dừng một chút, cho rằng anh muốn nói không có người kia chơi cùng anh nên không quen.

Anh ngượng ngùng cười nói, bởi gì có em ở bên cạnh, anh rất khẩn trương.

84.

Anh trừ bỏ dáng người tốt, diện mạo cũng thuộc loại trêu hoa ghẹo nguyệt.

Có hai cô gái xa lạ đi cùng nhau, đến xin phương thức liên lạc của anh.

Hai cô gái này vừa rồi cậu đã chú ý, vẫn luôn hướng về anh ở trên sân bóng mà hét chói tai.

Giờ còn chạy đến đây, cậu mím môi cảm giác đặc biệt không vui.

Anh nhìn thoáng qua cậu, nói với hai người kia, "Ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi."

85.

Đến kỳ nghỉ anh dẫn cậu đi Disney chơi.

Tại sao lại đi Disney, bởi vì anh muốn đi, anh nói trước kia không có người đi cùng, hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội.

Vì thế cậu mới phát hiện, anh vậy mà lại có một tâm hồn thiếu nữ.

Anh hứng thú bừng bừng dẫn cậu đi chơi trò chơi vòng xoáy ngựa gỗ, hai người đàn ông to lớn nắm tay nhau ngồi trên con ngựa nhỏ, bên cạnh còn có người che miệng cười trộm.

Cậu thấy rất ngượng ngùng, sau khi trò chơi kết thúc, liền kéo anh chạy mất.

86.

Anh vẫn muốn chơi tiếp, ven đường còn mua một cái cài chuột Mickey muốn cho cậu đeo lên.

Cậu hỏi tại sao anh không tự đeo?

Anh lại nói do đầu anh quá lớn đeo không được.

Hơn nữa cái này em đeo lên mới đáng yêu.

88.

Có ngày vào lúc tan tầm anh nhắn tin cho cậu, hôm nay đυ.ng phải một khách hàng khó tính, buổi tối sợ là phải đi uống rượu.

Cậu dặn ảnh phải chú ý thân thể, đừng uống quá nhiều.

Anh cảm thấy áp lực rất lớn, anh đẹp trai như vậy, không biết sau khi uống nhiều có thể bị người ta sàm sỡ không.

Cậu nhìn thấy tin nhắn này thì cười ra tiếng.

89.

Anh quả nhiên uống đến đêm khuya mới trở về, đầu tiên đến trước nhà cậu gõ cửa.

Cậu dẫn anh vào nhà, rót cho anh một ly nước mật ong.

Anh uống rất nhiều nhưng không có say, nhưng kéo chặt tay cậu không chịu buông ra.

Cậu hỏi, "Hôm này có bị người ta sàm sỡ hay không?"

"Không có" Anh vừa cười vừa nói với cậu.

Anh nói, "Nhưng có thể cho em sàm sỡ anh."

Nói xong liền đỡ gáy của cậu cúi đầu hôn xuống.

89.

Lần thứ hai hôn nhau của hai người, vẫn mang mùi rượu.



Nhưng cậu lại cảm thấy thực ngọt.

Bởi vì lúc này anh đang tỉnh, không có gọi tên người kia.

Anh đem cậu đè trên sô pha, nụ hôn vừa sâu vừa cường thế.

Môi của cậu hồng hồng, hai mắt ướt đẫm nhìn anh.

Anh liền nâng người đứng lên.

90.

Khiêng cậu mang về nhà mình, đem quần áo của cậu lột sạch sẽ rồi đè lên giường.

Ôn nhu mà hôn lên mắt, mày của cậu, làm cả người cậu đều run rẩy.

Động tác của anh rất cẩn thận, sợ làm cậu bị thương.

Nhưng mà cái kia của anh thực sự rất lớn, thời điểm tiến vào làm cho cậu đau đến phát khóc.

Cậu khóc làm tâm anh cũng đau theo, nhưng lại không thể rút ra được, chỉ có thể không ngừng hôn lên môi, giúp cậu thả lỏng.

91.

Cậu dần dần tiếp nhận thứ to lớn của anh, hai chân kẹp chặt lấy eo của anh, gót chân theo động tác ra vào mà cọ lên lưng anh.

Giống như bị móng vuốt của con mèo nhỏ cào.

Trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa, phần hông đột nhiên đỉnh mạnh về phía trước.

Cậu chịu không nổi, đôi tay mềm như bông bám vào sau lưng anh, nhỏ giọng kêu, " Umk ….anh chậm một chút."

Anh cuối cùng không nhịn được, đâm tới vừa sâu vừa mạnh.

Bắn xong anh đem cậu ôm chặt vào trong ngực, liên tục gọi cậu là, "Bảo bảo."

Câu ngửi được mùi hương dễ chịu trên người anh, mệt đến hôn mê

92.

Buổi sáng lúc tỉnh dậy cậu thấy trên người đã được tắm rửa sạch sẽ, còn đang mặc áo ngủ của anh.

Cậu đi dép lê ra khỏi phòng ngủ, liền thấy anh từ phòng bếp đi ra.

Bảo bảo hôm nay ăn thanh đạm một chút nhé, anh có nấu cháo rồi.

Cậu trong lòng ấm áp, giễu cợt anh nói, "Nhà của anh cũng có gạo sao?"

Anh gãi gãi đầu, "Là mới qua nhà em lấy a."

93.

Cháo anh nấu bỏ nhiều nước, uống cháo mà giống như uống nước, nhưng mà cậu lại thích.

Bởi vì đây là do người cậu thích từ tay làm.

Anh xoa đầu cậu nói, nếu không em chuyển qua đây ở luôn đi.

94.

Cậu trả lại phòng, lại bồi thường 1 tháng tiền vi phạm hợp đồng.

Nhưng mà về sau cậu không phải trả tiền thuê nhà nữa.

Buổi tối cậu nằm ở bên cạnh anh, nhìn bóng đêm trên trần nhà, cảm thấy hạnh phúc đến có chút không chân thật.

Đây là năm thứ 7 cậu thích anh.

Giờ phút này cậu chỉ có một tâm nguyện, chính là có thể cùng anh ở bên nhau lâu một chút, lâu một chút.

95.

Thời gian sau hai người ở bên nhau rất ngọt ngào, không có khác gì những cặp đôi yêu nhau khác.

Anh đối với cậu rất tốt, mà cậu lại càng ngày càng ỷ vào anh, nên luôn lo được lo mất.

Từ nhỏ cậu không nhận được nhiều sự yêu thương và quan tâm từ người khác, nên anh đối với cậu giống như trân bảo.

Vì thế cậu rất cẩn thận cùng sợ hãi, sợ một ngày cậu phải chắp tay nhường anh cho người khác.

Tựa như món đồ chơi mà em trai đã cướp đi kia.

96.

Thời gian trôi qua ba năm.

Trong ba năm này hầu như anh không nhắc đến người kia trước mặt cậu lần nào, vì thế mà cậu cũng dần dần an tâm.

Tại lúc mà cậu đã cho rằng người kia đã trở thành quá khứ. Cậu lại nhìn thấy tin nhắn của người kia trong điện thoại anh.

Tôi sắp về rồi.

Anh nói, tôi chờ cậu.

97.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi tuyệt vọng giống như ông trời sập xuống.

Loại cảm giác này sợ với cha mẹ ly hôn, số với bị đuổi khỏi nhà còn khổ sở hơn.

Cậu sợ hãi nhưng lại không dám đi hỏi anh.

Cậu tuyệt vọng mà nghĩ, nếu cậu không nói ra, có phải hay không cậu và anh vẫn có thể ở bên nhau như bây giờ.

Dù là lừa mình dối người cũng tốt.

98.

Cậu từ trong mộng tỉnh lại.

Anh từ trên giường vươn người đến hỏi cậu, "Bảo bảo em làm sao vậy? Lại gặp ác mộng phải không?"

Cậu gật gật đầu.

Anh nói, "lại là nhảy vực sao? Lần này anh có bắt được em hay không?"

Cậu không nói chuyện.

99.

Trong mơ cậu chưa bao giờ mơ thấy nhảy vực.



Chỉ có mơ thấy bóng dáng của anh rời đi với người kia.

Chân của anh tiêu sưng rất mau, qua năm ngày là bó thạch cao thì có thể xuất viện.

Anh ôm cái chân gãy ngồi ở trên giường nhìn cậu thu dọn đồ đạc.

Anh thấy cậu như vậy liền nói, bảo bảo em từ từ làm, không cầnvội.

Cậu cúi đầu, chỉ ừ một tiếng rất nhỏ.

Anh cảm thấy gần đây cậu xóa chút khác thường, ánh mắt luôn trốn tránh giống như không muốn nhìn anh.

Anh trong lòng cả kinh, sờ sờ vết thương mới kết vảy trên mặt.

100.

Hãy là thật sự bị ghét bỏ.

Cậu thu thập đến không sai biệt, đi đến cạnh giường muốn nâng anh dậy, cửa phòng liền truyền đến một âm thanh.

A kỳ, thật là cậu a!

Hai người cùng quay đầu nhìn qua.

Trước cửa là một năm bác sĩ đẹp trai.

101.

Cậu vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nói, không phải cậu ở bên khoa nội sao, như thế nào lại qua khoa chỉnh hình?

Cậu ta cười nói, lúc nãy nhìn thấy cậu ở đại sảnh của bệnh viện, liền theo tới đây.

Cậu ta còn nói, mọi người đang vội sao? Nếu không vội thì cùng nhau ăn bữa cơm đi.

Anh đen mặt, ngã lên trên người cậu.

Không, chúng tôi rất vội.

102.

Vị bác sĩ nội khoa này anh đã gặp qua một lần, khi đó anh và em ấy mới bắt đầu ở bên nhau.

Có một ngày em ấy bị cảm, anh đưa em ấy đến bệnh viện.

Mùa đó có rất nhiều người bị cảm, phòng bệnh của khoa nội chen đầy người.

Kết quả em ấy vừa vào cửa, câu ta đang mang khẩu trang liền kêu tên em.

"Nhiệm kỳ?"

103.

Em ấy không nhận ra người này là ai, cậu ta liền bỏ khẩu trang xuống, cười cười giúp em ấy nhớ lại, "bây giờ cậu đã ngoan ngoãn ăn bữa sáng chưa?"

Trên mặt em ấy lập tức hiện lên biểu tình kinh hỉ.

Quay sang giới thiệu với, "Đây là bạn học cao trung của em."

Cậu ta cười mỉm nói, "Chỉ là bạn học cao trung thôi sao?"

Em ấy ngẩn người bổ sung một câu, "là một người bạn đặc biệt tốt!"

104.

Lúc kê đơn thuốc, em ấy liền hỏi, không phải cậu ở nước ngoài sao?

Cậu ta nói, học xong rồi liền trở về, vừa đến bệnh viện làm không lâu.

Em ấy còn nói như vậy thật tốt.

Cậu ta đáp lại đúng vậy, lúc đó nhận được lời mời của mấy bệnh viện, mình đó dự rất lâu mới chọn bệnh viện này, nếu không cũng không gặp lại được cậu.

Nói xong còn cười với em ấy, nụ cười đặc biệt ấm áp.

105.

Anh nhìn cậu ta rất không thuận mắt.

Lớn lên lịch sự văn nhã, nói chuyện lại ngọt xớt.

Anh liền nói với em ấy, trước đừng nói chuyện, phía sau còn rất nhiều người xếp hàng.

Em ấy ừ một tiếng mới ngượng ngùng đứng lên, nói với cậu ta đi trước, liền quay người rời đi.

106.

Cậu ta kêu em ấy không kịp, liền xé một tờ giấy ghi số điện thoại của mình lên sau đó đưa cho anh.

Đây là số điện thoại của tôi, phiền anh giúp tôi đưa cho A Kỳ.

Anh xụ mặt, "A Kỳ cái gì chứ, Cậu tưởng mình đang hắt hơi à."

Cậu ta khó hiểu nó, "Vậy……cậu ấy bây giờ gọi là gì?"

Tôi gọi em ấy là bảo bảo.

107.

Lúc sau trên đường lái xe về nhà anh không nói một lời,

Em ấy chú ý tới, hỏi anh có phải không cao hứng hay không.

Anh thanh thanh giọng nói, làm bộ thuận miệng hỏi, em và cậu ta trước kia quan hệ rất tốt sao?

Em ấy gật gật đầu, nói đúng vậy.

Em lúc còn học ở trường cao trung, bởi vì cha mẹ cho tiền sinh hoạt rất ít, vì muốn tiết kiệm một chút tiền nên thường xuyên không ăn sáng.

108.

Có một lần ngất xỉu vì bị tụt huyết áp.

Được cậu ấy lúc đó ngồi ở đằng sau mang đến phòng y tế, biết được chuyện em không ăn sáng.

"Sau này mỗi buổi sáng cậu ấy đều mua thêm một phần mang cho em."

Anh liền hỏi, "Vậy em…….. khi đó thích cậu ta sao?"

Cậu quay đầu nhìn anh, "Từ nhỏ đến lớn em chỉ thích có một người."

Anh chạy xe đến ven đường liền dừng lại, đem cậu đang còn bị cảm mạo đè trên ghế dựa hung hăng hôn.