Chương 6

Anh nói một tháng trước anh định bao một quán bar để cầu hôn, mời mười mấy người bạn bè đến, muốn cho em một bất ngờ.

Kết quả hiện tại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ở trong nhà chuẩn bị một bữa tối đơn giản.

Bảo bảo, trong lòng anh không có ai khác, chỉ có mình em.

138

Em ấy nước mắt rơi như mưa, rơi lên mu bàn tay của anh.

Nước mắt lạnh lạnh lại làm cho lòng anh nóng bỏng.

Em ấy rất ít khi khóc, lần khóc duy nhất chính là lúc tỏ tình cùng anh.

Kết quả lần này anh tỏ tình em ấy lại khóc.

Anh nghĩ em ấy thật là ngốc nghếch.

139.

Anh ở trên trán và má em ấy hôn thật nhiều, nhỏ giọng dỗ dành, nhưng mà em ấy chỉ cúi đầu không chịu nói chuyện.

Anh còn đang chờ câu trả lời của em ấy, trong lòng rất lo lắng, thiếu chút nữa quỳ xuống một chân.

Em ấy bỗng nhiên duỗi tay, nhỏ tiếng nói một câu.

"Nhẫn."

Anh rất vui sướиɠ chân tay hoảng loạn mà đeo lên cho em ấy.

Kích cỡ vừa vặn.

Trên mặt đang còn nước mắt, cậu hít hít mũi giả vờ oán giận, "gả cho một lão công bị gãy chân."

140.

Anh cao hứng hỏng rồi, không suy nghĩ liền nói, cái chân thứ ba không gãy là được.

Em ấy thẹn thùng, trốn ở trong l*иg ngực anh không ra, tóc ở trên đỉnh đầu cọ cọ vào cằm anh, cọ đến nỗi làm anh anh tâm viên ý mãn.

Bảo bảo, em còn cọ nữa anh lại muốn cứng.

Em ấy tưởng thật ngẩng đầu nói, "Nhưng chân anh không tiện nha."

Anh vốn chỉ nói lời đùa vui, mà đã thấy khuôn mặt em ấy đỏ hồng nói, "kia……là muốn em tự động sao."

Lần này thì anh thật sự cứng lên rồi.

141.

Anh đã hơn nửa tháng chưa làm, nên tương đối cơ khát.

Cậu hiểu anh, bởi vì chính mình cũng muốn.

Cậu ngượng ngùng nói với anh, kỳ thật mỗi buổi tối tắm rửa đều lén lút tự mình giải quyết.

Cậu vừa mới khóc đôi mắt còn hồng hồng, ngoan ngoãn đem quần cởi đến đầu gối, sau đó tách hai chân ngồi lên chân anh, mặt đối mặt.

Hầu kết của anh lăn lộn, trong lòng nhịn không được nghĩ.

Gãy chân lần này thật đáng giá.

142.

Một tay của cậu nắm lấy vai của anh, tay kia cầm lấy thứ thô to của anh, từ từ chậm rãi ngồi xuống.

Hai người trước kia rất ít khi dùng tư thế này, cậu không nắm giữ được cường độ, chỉ có trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Nơi đó của anh lại cứng thêm vài phần.

Mới tiến vào một nửa, cậu đã mệt mỏi đến độ dựa trên vai anh thở gấp, nhỏ giọng oán giận, "Thứ đó của anh quá lớn."

Hô hấp của anh cứng lại, không đợi cậu quen thuộc, liền đỡ eo, dùng sức đỉnh lên trên.

143.

Tiến vào quá sâu, sâu đến nổi chỗ tiếp xúc không còn kẽ hở.

Động tác của anh vừa mạnh vừa nhanh, đỉnh đến nổi câu không kịp phát ra âm thanh, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào bả vai, đong đưa theo tiết tấu của anh,

Một màn hoan ái kéo dài liên tục từ lúc hoàng hôn đến lúc màn đêm buông xuống.

Anh dùng hành động thực tế để chứng minh, mình có phẩm chất cao quý thân tàn nhưng trí không tàn vẫn kiên cường mạnh mẽ.

Cùng lúc đó, vịt quay giòn trên bàn cũng phát ra tiếng kháng nghị.

144.

Buổi tối vì vận động quá độ, nên cậu vừa nằm xuống liền ngủ mất.

Mà anh vuốt ve nhẫn trên tay em ấy, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ.

Bởi vì một khi nhắm mắt, lại sẽ nhớ đến hình ảnh em ấy vừa khóc vừa nói anh đừng rời đi, làm trong lòng anh đau đến không thở được.

Anh vẫn luôn chờ rằng tình cảm của anh đối với em ấy đã đủ rõ ràng.

Xem ra là do chính mình còn chưa đủ tốt, mới có thể làm cho bảo bảo có cảm giác không an toàn như vậy.

Anh tự nhận lỗi mà nghĩ.

145.

Ngày hôm sau cậu ra khỏi cửa đi làm, anh ở trên vòng bạn bè đăng một bức ảnh.

Là hai bàn tay nắm lấy nhau, trên ngón áp út của cả hai đều có đeo nhẫn.

Ảnh vừa đăng lên không lâu, liền nhận được rất nhiều lời chúc phúc, mẹ đoạn cũng nhấn thích.

Anh cảm thấy mình thật hạnh phúc.

146.

Nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Anh hỏi em ấy wechat của bác sĩ là gì.

Em ấy hỏi anh muốn cái đó để làm gì?

"Hỏi thạch cao của anh bao lâu nữa thì được tháo"

Cậu nói, "cậu ấy là bác sĩ khoa nội nhà, không phải khoa chấn thương chỉnh hình."



Anh lại mặc kệ, nói bác sĩ giỏi như vậy, hẳn là cái gì cũng đều biết.

Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ đem danh thϊếp đưa cho anh.

Bác sĩ rất bận, đến trưa mới mở điện thoại xem, vừa mở ra thì nhận được một bức ảnh chụp.

Trên ảnh chụp là hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, chiếc nhẫn được đeo trên ngón thấy còn được dùng màu đỏ khoanh vòng tròn.

Anh cảm thấy bản thân mình rất tri kỷ.

147.

Anh có mấy người anh em gắn bó thân thiết.

Mấy người này đã hỏi thăm lúc anh bị gãy chân, bây giờ biết anh sắp kết hôn cũng gửi tin nhắn đến chúc mừng.

Còn muốn ảnh mời cơm, để được dính một chút không khí vui mừng.

Sau khi cậu nghe thấy thì chuẩn bị làm mấy món sở trường thật tốt để mời mọi người.

Nhưng anh không chịu, nói bọn họ sức ăn lớn giống như heo vậy, bảo bảo, để em nấu ăn thì quá phiền phức, dứt khoát ra bên ngoài ăn là được.

Cậu nghe vậy thì bĩu bĩu môi, nói đây là tiệc mừng, muốn chính tay mình làm.

Anh cũng chỉ có thể đồng ý.

148.

Anh nói em ấy không thể làm không công, nên nói với các huynh đệ plastic muốn một bao lì xì thật lớn, nói là tiền mừng.

Nhóm huynh đệ cũng thoải mái mà cho.

Anh rất đắc ý mà thu bao lì xì, chia thành mấy cái 520, rồi mới đưa cho cậu.

Anh có thói quen tốt là giao tiền lương của mình cho em ấy, vì anh không muốn quản tiền.

Mà cũng Chỉ có giao cho em ấy mới an toàn.

149.

Bởi vì em ấy rất biết cách quản lý cuộc sống sinh hoạt.

Thời điểm còn đi học, cậu luôn thiếu

tiền do không được gia đình chu cấp, nên sinh hoạt vẫn luôn rất khó khăn.

Tuy rằng thu nhập của công việc hiện tại không ít, những cậu vẫn sống rất tiết kiệm.

Cậu sẽ vì để mua được rau tươi giá cả tiện nghi mà đi xa hơn 3km đến một cái chợ khác.

Còn ở nơi tuyên truyền của cửa tiểu khu nhận bαo ©αo sυ dùng miễn phí.

150.

Còn anh thì lại khác, ăn xài phung phí.

Nếu có thể mua đồ tốt thì quyết không dùng đồ giá rẻ.

Đã có thể dùng bao nhập khẩu thì sẽ không lấy đồ cho miễn phí.

Dù anh có công việc tốt, nhưng một năm cũng không tích góp được chút gì.

151

Có một lần cậu nhìn thấy một cái đồng hồ rất đẹp được trưng bày trong tủ kính. Nhịn không được nhìn thêm vài lần, ngày hôm sau liền thấy anh mua về cho cậu.

Cậu lúc đó đặc biệt cao hứng, nhưng vẫn thấy tiếc tiền.

Cậu uyển chuyển nói chuyện với anh, không cần mua cho cậu đồ đắt tiền như vậy.

Anh buồn bã nói, "Không có chuyện gì, về sau sẽ không mua nữa."

Cậu tưởng mình làm tổn thương anh, vội vàng giải thích,"Không phải là em không thích, chỉ sợ anh tiêu tiền lung tung mà thôi."

Anh nói, "Bởi vì anh không có tiền."

152.

Hai tháng sau này anh trải qua cuộc sống vô cùng tiết kiệm.

Cơm trưa ở công ty cũng không dám mua món đắt tiền, đồng nghiệp hỏi anh sao cậu lại nghèo đến như vậy.

Anh liền nói, "Mua đồng hồ."

Đồng nghiệp phẫn nộ, cậu sao lại mắng người khác, liền dồn dập rời đi.

Từ đó về sau anh liền quyết định giao tiền cho em ấy giữ, không còn sống lãng phí, phô trương, cố gắng làm một thanh niên tốt.

153.

Cậu đem tiền của mình và anh bỏ vào một chỗ cùng quản lý chung. Mỗi lần đến tháng thì anh sẽ đến chỗ cậu lấy đồ ăn.

Dần dần anh cũng trở nên giản dị hơn.

Đồ vật không cần mua cái tốt nhất nữa, chỉ cần dùng tốt là được.

Bảo cũng không cần mua hàng nhập khẩu, không dùng là được.

154.

Ngày sinh nhật của anh cũng là tròn một năm bọn họ ở bên nhau, cậu tặng anh một mô hình phiên bản môtô giới hạn số lượng toàn cầu.

Anh vừa vặn thiếu cái này.

Bởi vì cái này sớm đã không xuất bản nữa, cậu tốn rất nhiều công sức mới mua được.

Anh kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, nhưng lại rất tò mò, "Bảo bảo em làm sao lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy?"

Cậu cười nói, " Vì nghĩ muốn cho anh thứ tốt nhất."

155.

Tóm lại thói quen tốt của anh là giao hết tiền kiếm được cho cậu vẫn luôn duy trì đến hiện tại.

Bất quá lần này anh cũng không giao lên toàn bộ, mà trộm giấu một ít, làm tiền riêng.

Bởi vì anh muốn tích góp tiền đưa người kia, nhờ người ta mua nhẫn giùm mà không có tiền trả người ta.

Người kia cũng thật thảm.

156.



Cuối tuần bạn bè của anh đến nhà uống rượu mừng, vừa vào cửa đã gọi cậu là "Tẩu tử" cậu thẹn thùng liền trốn vào bếp.

Cậu mặc tạp dề màu hồng trong bận ngoài chiêu đãi mọi người thật vui vẻ.

Anh đau lòng, ôm cậu hôn một cái, nói bảo bảo mệt mỏi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cậu cũng hôn hôn lại anh, nói còn chưa được a, mọi người còn chưa ăn no mà.

Anh khuôn mặt hung ác quay đầu, mấy người còn chưa ăn no hả?

Mấy người bạn bè, nó rồi.

157.

Lần trước anh thêm bác sĩ vào wechat, bác sĩ cũng không để ý đến anh, nên anh cũng quên mất.

Cuối tuần của mấy tuần sau cậu ta đột nhiên gửi tới một tin, là một bức ảnh đã bị ố vàng, trên đó có hình ảnh của bảo bảo và cậu ta đứng cùng nhau lúc đang học cấp ba.

Khi đó bảo bảo so với bây giờ thì gầy hơn rất nhiều, đồng phục mặc trên người cũng rộng thùng thình, cười lên còn để lộ ra hai cái răng nanh.

Cậu ta đứng bên cạnh bảo bảo cao hơn nữa cái đầu, dáng người thẳng tắp, một tay ôm lấy vai của em ấy, nhìn đặc biệt thân mật.

158.

Anh nhắn tin hỏi cậu ta có ý gì.

Cậu ta không trả lời, nhưng lại gửi thêm một bức ảnh.

Lần này là bức ảnh bộ dáng em ấy ghé lên trên bàn học ngủ say.

Lông mi dài tạo thành cái bóng trên làn da trắng nõn, xinh đẹp đến nỗi làm người ta muốn phạm tội.

Anh máu nóng trào lên, "Cậu đã làm gì em ấy?"

Hỏi một đằng cậu ta lại trả lời một nẻo "Mặt của cậu ấy thật mềm."

159.

Hôm nay cậu vừa về đến nhà, đã bị anh ôm lấy, sau đó điên cuồng hôn lên mặt.

Cậu cười cười xoa nước miếng trên mặt, hỏi anh làm sao vậy.

Anh giận dỗi nên không nói.

Cậu lại nghĩ đó là phương thức thể hiện tình cảm mới, cũng làm theo, ở trên mặt anh ấy hôn hôn.

160.

Anh cảm thấy thỏa mãn, nhắn tin cho cậu ta.

"Em ấy nói, mặt tôi cũng rất mềm."

Cậu ta nói chuyện này đâu liên quan đến mình, tôi cũng không nghĩ muốn hôn anh.

Sau đó lại gửi cho anh vài bức hình cậu ta với em ấy chụp chung.

Anh rất ít khi nhìn thấy người khác so với mình càng không biết xấu hổ hơn, giờ phút này lại sinh ra cảm giác thưởng thức đối phương.

161.

Cậu ta nói với anh, A Kỳ là người tôi quý trọng nhất, nếu anh dám làm tổn thương cậu ấy, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân anh.

Anh trả lời lại, sẽ không, em ấy là người tôi yêu nhất.

Tin nhắn chưa được gửi đi.

Đã nhận được thông báo đối phương đã xoá bạn tốt.

Anh đem mấy bức ảnh chụp lưu lại.

Sau đó cũng đem cậu ta xóa đi.

162.

Anh nhìn bức ảnh của em ấy khi 18 tuổi một lúc lâu.

Anh không dừng được suy nghĩ, nếu mấy năm ở đại học, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em ấy thì đã thích.

Vậy thì có phải hay không anh đã có thể cùng em ấy ở bên nhau cả một thời đại học.

Mỗi ngày đều có nắm tay em ấy ở vườn trường diễn cảnh yêu đương.

Còn muốn đạp xe đưa em ấy đến thư viện, đi khu dạy học, đi sân thể dục phía sau rừng cây nhỏ…..

Anh nhất định không để em ấy phải một mình trốn ở góc phòng mà nhìn bóng dáng anh.

Càng không để em ấy trong đêm khuya vắng không tiếng động mà rơi nước mắt.

Anh có thể được yêu em ấy rất nhiều năm.

163.

Anh đem suy nghĩ này nói cho em ấy, nói chính mình cảm thấy tiếc nuối, đã bỏ lỡ những năm tháng tốt đẹp đó.

Em ấy chỉ cười cười nói, mọi chuyện có thể sẽ không giống như anh tưởng tượng.

Thời đại học cậu bị cuộc sống sinh hoạt đè nặng, khiến cậu không có sức sống cùng tính thần phấn chấn giống người trẻ tuổi, bình thường vừa nhát gan lại có chút tự ti.

Mà anh lại lóa mắt như vậy, đi đến đâu cũng là tiêu điểm trong đám người.

Cậu nói, liền tính lúc đó anh có thể xuyên qua đám người để đến bên cạnh em, nhưng sự chênh lệch của bọn họ lớn như vậy, sợ là không thể đi cùng nhau.

Trời cao an bài cho chúng ta nhìn thấy nhau ở thời điểm thích hợp nhất, em đã thấy đủ rồi.

164.

Anh ôm lấy em ấy không chịu buông tay.

Anh biết lời em nói đều là sự thật.

Cũng may thời gian làm cho em ấy chậm rãi biến thành bộ dáng mà anh thích, mà chính mình cũng vừa lúc ở chỗ cũ, quay đầu là có thể nhìn thấy nhau.

Không sớm không muộn, vừa vặn khiến cho bọn họ yêu nhau.

Anh trong lòng tràn đầy tình yêu và nhìn ảnh của em ấy.

Sau đó lén lút tự mình vận đồng đem bản thân lêи đỉиɦ.

165.

Anh ở nhà tĩnh dưỡng hơn một tháng. Mỗi ngày không cần đi công ty, cũng không cần nơi nơi xã giao.