Quyển 1 - Chương 40

Cố Nguyên vốn dĩ muốn đặt nó xuống, nhưng lại cho rằng thứ này là do Lục Cẩm Thành giấu trong phòng. Như thể cậu đã phát hiện ra bí mật của người đàn ông, trái tim bé nhỏ của cậu đập thình thịch.

Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện tồi tệ như vậy nên không tránh khỏi có chút lo lắng.

Cố Nguyên mím môi, Lục Cẩm Thành có nhiều như vậy. Cậu bí mật lấy một cái, người bên kia sẽ không phát hiện ra đâu.

Cậu có hàng mi dài. Suy nghĩ nhẹ nhàng.

Cậu bối rối nhìn xuống.

Cố Nguyên quan sát một lúc, nhưng không nhận ra đó là gì. Cậu nhìn thấy thời gian sắp đến giờ người đàn ông về nên vội vàng giấu đồ rồi bỏ đi.

Sau đó, cậu rời khỏi phòng nhưng cậu lại đυ.ng phải người đàn ông nghiêm nghị trong bộ vest lịch sự đang nhìn.

Cố Nguyên ngay lập tức cảm thấy chột dạ.

“Thiếu gia.” Nam nhân đứng ở nơi đó, ôn nhu nhìn cậu, ôn nhu nói: “Thiếu gia sao lại ở đây?”

Cố Nguyên mím môi, lông mi run lên khó chịu, sau đó kéo đề tài sang một chủ đề khác nói: “Tôi hôm nay đã ngoan ngoãn ăn cơm. ”

Lục Cẩm Thành nhìn cậu nhóc một cái, nhưng không để lộ ra ngoài. Thay vào đó, anh bước tới, vươn một tay ra, chạm vào mái đầu mềm mại rồi khẽ cúi đầu: "Chà, thiếu gia rất nghe lời."

"Cho nên phải khen thưởng thiếu gia."

Khi Cố Nguyên còn đang băn khoăn không biết phần thưởng là gì, Lục Cẩm Thành đã cúi xuống ôm chặt. Vòng tay qua eo mềm mại mềm mại của cậu rồi hôn cậu.

"Ưm ..."

Cố Nguyên bị đối phương hung hăng xâm phạm, dùng tay đẩy mạnh người đó ra, nhưng không có tác dụng gì, đôi môi bị anh ta hôn đều chảy nước, và má cậu đỏ lên như hoa đào, và đôi mắt của ẩm ướt.

"Đừng hôn tôi ..." Cậu bé nói với một tiếng khóc và quay mặt đi một chút. Lần này Lục Cẩm Thành đã rời đi, nhưng khi anh ta rút ra còn có một sợi bạc nhàn nhạt .

Đôi mắt phượng sắc bén của hắn nhìn chằm chằm thiếu gia khuôn mặt sáng ngời bị anh ta ức hϊếp, ánh mắt mờ mịt, vươn ngón tay mảnh khảnh lau đi vết nước trên môi của cậu.

Lòng bàn tay của người đàn ông có vết chai. Mỗi lần chạm vào Cố Nguyên sẽ có cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Cậu không khỏi hơi né tránh, mím môi.

Lục Cẩm Thành nói một tiếng: “Thật đẹp.”

Cố Nguyên có chút không vui, ủ rũ quay người lại.

Nhưng mà Lục Cẩm Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của thiếu gia, liền biết thiếu gia nhà mình lớn lên trong áo gấm giàu sang. Nó hoàn toàn khác với anh ta, anh mất cha mẹ từ năm 10 tuổi, để trả thù Cố Lâm anh đã làm đủ mọi cách mọi nghề. Bao gồm sửa xe, bán đồ, làm phụ việc lặt vặt. Hầu hết các vết tích sót lại qua năm tháng sẽ tồn tại suốt đời.

Nhưng thiếu gia thân thể thanh tú, chỉ cần một chút đυ.ng chạm cũng có thể để lại một chút vết đỏ trên làn da mỏng manh.

Lục Cẩm Thành nhẹ nhàng nhìn vị thiếu gia thanh tú của mình. Ngón tay anh càng ngày càng xoa lên nó nhiều hơn, và chắc chắn anh đã nhìn thấy đôi mắt của cậu bé ngấn lệ.

Cố Nguyên cảm thấy rằng người đàn ông đã làm điều đó có chủ đích.

Cậu không thể không né tránh. Lục Cẩm Thành trêu chọc cậu một hồi, sau đó cúi đầu kiềm chế hôn lên trán cậu nói: "Ngày mai tôi phải đi dự tiệc, tôi sẽ về trễ thiếu gia phải nghe lời ở nhà đợi tôi về."

Lỗ tai của Cố Nguyên khẽ nhúc nhích ." Cậu ngẩng đầu lên nhướng mắt nhìn qua không khỏi nói: “Có thể dẫn Nguyên Nguyên đi cùng không?”

Lục Cẩm Thành không nói chuyện, chỉ là nhìn cậu.

Cố Nguyên cảm thấy chột dạ khi anh ta nhìn cậu như vậy cậu nhẹ giọng nói: “Lục Cẩm Thành, tôi chán quá, anh đưa tôi đến đó đi. "

Sợ người đàn ông không đồng ý, cậu siết chặt quần áo của anh ta, dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh, không biết đây là một chiêu dụ dỗ chết người.

Lục Cẩm Thành đưa tay ra che đi đôi mắt tinh khiết của cậu. Với ánh mắt du͙© vọиɠ nhìn cậu, trầm giọng nói: “Có thể đi, nhưng thiếu gia phải ngoan ngoãn, không được chạy lung tung. "

Cố Nguyên nhanh chóng đồng ý.

Cậu không khỏi suy nghĩ, có lẽ ngày mai có thể tìm cơ hội chạy trốn?

Tối hôm sau, Cố Nguyên dự tiệc chiêu đãi cùng Lục Cẩm Thành.

Thiếu niên xinh đẹp có vẻ ngoài thanh tú và lộng lẫy, trong nháy mắt có thể cướp đi sự chú ý của mọi người. Hơn nữa, cậu ấy còn đang đứng bên cạnh một tân binh đầy triển vọng trong giới kinh doanh.

Ban đầu không ai nhận ra người thanh niên xinh đẹp này, mãi về sau mới có người tinh mắt nhận ra đây chính là thiếu gia nhà họ Cố?

Mọi người khϊếp sợ, sau đó nhìn về phía nam nhân ánh mắt mang theo một chút kỳ dị phức tạp.

Trong giới có tin đồn rằng Lục Cẩm Thành đã giữ thiếu gia họ Cố ở nhà để chơi để trả thù. Có vẻ như tin đồn này không phải là không có căn cứ.

Cố Nguyên tất nhiên cũng phát hiện rất nhiều người đều đang nhìn cậu, nhưng là cậu lại một chút cũng không thèm để ý.

Bởi vì cậu vốn là một thiếu gia, trước đây cũng nhận được không ít sự chú ý. Cố Nguyên vẫn đang suy nghĩ xem mình phải làm gì để trốn thoát trong buổi tiệc này.

Mặc dù Lục Cẩm Thành là một tân binh trong giới kinh doanh, nhưng có rất nhiều người muốn kết bạn. Trên đường đi, có rất nhiều người muốn trò chuyện.

Và Lục Cẩm Thành cũng muốn giao lưu nên đã đưa cậu bé đi cùng. Khi được một vài ông chủ doanh nghiệp lớn về cậu anh ta nói với vẻ nhẹ nhàng: “Đây là thiếu gia của tôi.” Ý nghĩa câu này đã rất rõ.

Cố Nguyên không muốn ở bên cạnh người đàn ông, kéo anh ta nói nhỏ: “Tôi muốn ăn bánh kem.”

Lục Cẩm Thành nhìn lướt qua hội trường, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi sẽ bsor nhân viên tạp vụ đưa cho thiếu gia.”

Cố Nguyên vội vàng nói: “Tôi muốn tự mình lấy.”

Lục Cẩm Thành cúi đầu bắt được người, sau đó nhìn từ đầu đến cuối cậu bé nói với thư kí đi theo phía sau vài : “ Chăm sóc thiếu gia.”

Thư ký tiến lên cung kính nói: “Được rồi, anh Lục. "

Cố Nguyên lấy chiếc bánh mà cậu ấy nhận được, nhưng cậu ấy không thực sự đói. Cậu nhìn thư ký đang đi theo mình, không khỏi nói: “Tôi muốn ở một mình.”

Thư ký nói thẳng, “Anh Lục muốn tôi đi theo thiếu gia.”

Cố Nguyên có chút không vui cậu quay đi một cách buồn tẻ, và sau đó đối mặt với thư ký nói "Tôi muốn đi vệ sinh. "

Thư ký đưa cậu vào nhà vệ sinh và đợi bên ngoài.

Cố Nguyên đang ngẩn người một lúc phát hiện thư kí đang nghe điện thoại. Cậu hơi hơi mở to đôi mắt, sau đó thừa dịp đối phương không chú ý lẻn đi ra ngoài.

Nhưng khi đi ra ngoài cậu phát hiện chính mình giống như lạc đường.

Cố Nguyên có trong nháy mắt mờ mịt thì nghe thấy giọng nói hơi sắc bén từ một người phụ nữ từ chiếc xe bên cạnh.

Cố Nguyên đến gần vài bước, phát hiện một nữ nhân bị nam nhân đè ở dưới thân, mà bọn họ cửa sổ xe lại không đóng lại.

“... Đánh ghét, bộ không sợ có thai à .”

Nữ nhân kia thở hồng hộc, mị nhãn như tơ đẩy một phen trên người nam nhân nói.

Người đàn ông mặc dù có chút nóng nảy, nhưng vẫn một tay lấy ra thứ đó, nói nhỏ: "Dù sao thì em cũng không mang thai được, sợ gì chứ."

Không ai trong số họ nhận ra rằng có một người khác bên ngoài xe.

Và Cố Nguyên đã cố dùng ánh sáng yếu ớt để xem người đàn ông đang cầm thứ gì.

Cậu có chút kinh ngạc, đôi mắt to xinh đẹp chăm chú quan sát.

Bao bì này giống hệt thứ trên đầu giường của Lục Cẩm Thành