Quyển 1 - Chương 39

Cố Nguyên nói rằng cậu không sợ là nói dối.

Cậu thậm chí có thể cảm thấy cây gậy ngày càng cứng hơn, và người đàn ông đang ôm lấy cậu, hơi thở trở nên gấp gáp.

Như thể đang tức giận.

Cố Nguyên không biết làm sao, và cậu ấy di chuyển một cách bất an. Nhưng lại bị người đàn ông kiềm giữa lại một chút, đối phương quay mặt lại ánh mắt sắc bén sâu xa lạ thường.

Thanh âm so với trước còn trầm thấp hơn, mang theo một chút khàn khàn nói: “Thiếu gia nếu còn lộn xộn tôi không thể bảo đảm mình làm cái gì đâu.”

Chàng trai mở to đôi mắt đẹp vì sợ hãi.

Cậu hiển nhiên bị lời nói của người đàn ông dọa cho sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng trở nên trắng bệch, hai tay nắm chặt quần áo của người kia.

Cố Nguyên cứng người.

.. cái gậy đó có vẻ rất dày và to.

Cố Nguyên bật khóc.

Cậu phải ở trong vòng tay của người đàn ông và không dám cử động. Lục Cẩm Thành chỉ lặng lẽ ôm cậu, cho dù có uy hϊếp cậu bằng thứ đó. Nhưng anh chỉ dùng một tay để chạm vào mái tóc mềm mại của cậu, và không làm gì khác.

Nhưng Cố Nguyên lắng nghe khí chất khác của anh ta với một chút nặng nề.

Còn có hơi thở nóng hổi,

phả lên gò má trắng nõn mềm mại.

Với giọng nói thờ ơ đầy kiềm chế và ngăn cản của người đàn ông: “… Thiếu gia.”

Cố Nguyên không nói, cậu có chút bất an, Lục Cẩm Thành có vẻ rất tức giận.

Cậu nắm lấy quần áo của người đàn ông, nhỏ giọng nói: "... Lục Cẩm Thành, tôi cảm thấy khó chịu quá."

Lục Cẩm Thành hôn nhẹ cái trán cậu chậm rãi mở miệng nói: “Thiếu gia khó chịu chỗ nào?”

Cậu không dám nói điều đó một cách rõ ràng.

Cậu phải kìm lại, nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng nói: "Có một cái gậy cứ chọc vào tôi."

Giọng của thiếu gia thật sợ hãi Lục Cẩm Thành im lặng một hồi, mới nói: “Thiếu gia không cần sợ hãi.” anh sờ sờ tóc của thiếu niên, trầm mặc kìm nén, giọng nói càng ngày càng khàn khàn.

Cố Nguyên không dám nói gì

Nhưng cậu cảm thấy mọi thứ đang chuyển động. Đôi mắt xinh đẹp và hình bầu dục đó đột nhiên mở to.

Cố Nguyên lông mi run lên, cậu vội vàng ôm nam nhân khẽ nói: “Đừng đánh tôi.” Lục Cẩm Thành dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn qua: “Tôi sẽ không đánh thiếu gia.”

.. Nói dối! Đồ dối trá !

Cố Nguyên hai mắt rưng rưng,

nhưng không dám làm rơi nước mắt. Cậu đành phải nhịn xuống mà ngoan ngoãn nói: “Nguyên Nguyên sẽ ngoan ngoãn.

” Đừng đánh tôi. "Cố Nguyên quyết định không đi ngược lại người đàn ông, cậu ấy nói," Tôi rất ngoan. "

Lục Cẩm Thành bình tĩnh nói:" Thiếu gia, vậy cậu muốn chứng minh bản thân như thế nào? "

Cố Nguyên nhìn qua có chút khó hiểu, hắn mím môi, nói:" Tôi ngoan ngoãn ăn cơm, tôi sẽ không gây chuyện nữa . "

Lục Cẩm Thành sờ sờ đầu cậu như là đang kiềm chế cái gì, một lát sau mới nói:" Thiếu gia hôn tôi, tôi sẽ tin tưởng cậu. "

Nếu là Lúc trước Cố Nguyên sẽ do dự, nhưng hiện tại sợ Lục Cẩm Thành đánh mình, nên vội vàng ôm mặt nam nhân ngoan ngoãn hôn lên. Lục Cẩm Thành cảm nhận được nụ hôn ướŧ áŧ của thiếu gia trên má mình." Hầu kết của anh bị trượt, sau một lúc.

Rũ mắt nói: “Không phải nụ hôn này.”

.

Cố Nguyên hơi hơi mở to hai mắt.

Cố Nguyên nhìn người đó, Lục Cẩm Thành ra hiệu: “Thiếu gia chỉ tính khi cậu hôn môi tôi.

Cố Nguyên khẽ mở mắt

... Cậu bỗng bất lực.

Cố Nguyên chư bao giờ hôn môi một người nào bây giờ lại là một người đàn ông. Điều này nằm ngoài sự hiểu biết của cậu, nhưng người đàn ông dường như không có đồng cảm với sự bất lực của cậu, và chỉ nhìn cậu như vậy.

... tệ quá!

Cố Nguyên ủ rũ nghĩ, nhưng cậu cũng không muốn bị đánh.

Vậy nên cậu phải ngoan ngoãn chu môi lên.

Đôi mi dài xinh đẹp của Cố Nguyên khẽ run lên, và cậu định lùi lại trong giây tiếp theo. Nhưng người đàn ông không cho cậu cơ hội này, anh ta ấn đầu và hôn cậu thật sâu. Anh ta đẩy môi và răng vào.

Những mùi hương kí©h thí©ɧ có sức lan tỏa mạnh mẽ.

Cố Nguyên bị nụ hôn làm cho mắt tối sầm, thở hổn hển.

Lục Cẩm Thành nhìn khuôn mặt thiếu gia vừa hôn mình, khuôn mặt như hoa đào, hai má lộng lẫy, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng phát ra rất đẹp.

Cổ họng cuộn nhẹ.

Đôi mắt tối sầm lại.

Kể từ ngày đó, Cố Nguyên trở nên ngoan ngoãn.

Hệ thống rất khó hiểu, liền ép buộc cậu hỏi, chỉ sau đó nó mới biết chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu nói, Lục Cẩm Thành định đánh cậu?"

Hệ thống sửng sốt!

Cố Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, cậu mờ mịt nói với hệ thống chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Hệ thống càng nghe càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, càng nghe càng cảm thấy có vấn đề: “Tại sao trên người anh ta lại ẩn giấu cây gậy?”

Cố Nguyên bị hỏi trở nên khó chịu: "... một cây gậy lớn."

Hệ thống càng hỏi càng thấy sai, vì vậy nó nói với người thanh niên: "Chờ đã, hãy mô tả hình dạng và vị trí của cây gậy cho tôi."

Cố Nguyên đúng sự thật mà nói.

Hệ thống mắng to một tiếng vô sỉ!

Cố Nguyên nói vẻ mặt trở nên buồn bã: “Lục Cẩm Thành là một kẻ xấu xa."

Hệ thống nói: "... Cậu nghĩ anh ta sẽ đánh cậu sao? Anh ta sẽ không làm vậy mà muốn ..." Hệ thống không thể tiếp tục nói nữa.

Cố Nguyên không thể hiểu được.

Cậu đã được bảo vệ rất kỹ trong mười năm qua, ngay cả khi cậu có bạn khác giới. Nhưng cậu là thiếu gia của gia tộc Cố, những kẻ bẩn thỉu sẽ không bày ra trước mặt cậu được.

Hệ thống nhìn kí chủ trắng trẻo và hoàn mỹ, cũng không thể nói ra thứ ngôn ngữ xấu xa như vậy với cậu ấy.

Vì thế nó đành phải mắng Lục Cẩm Thành không phải đồ vật, không phải người, heo chó cũng không bằng.

Cố Nguyên nghe xong thì im lặng, nhỏ giọng ngập ngừng: "... Thật ra thì Lục Cẩm Thành cũng không tệ như vậy." Lục Cẩm Thành giúp cậu trả nợ cho nhà họ Cố, phục vụ cậu đồ ăn ngon và mua những thứ đắt tiền cho cậu.

Quý Nguyên u ám nghĩ, ngoại trừ việc Lục Cẩm Thành muốn hôn cậu, ôm anh, ngậm cậu lại, thật ra những việc khác cũng được.

Hệ thống: “Cậu còn nói thay anh ta!”

Cố Nguyên nhẹ giọng nói: “Không có .”

Hệ thống nói với cậu: “Cậu nhanh chạy đi, nếu không tôi cũng không cứu được cậu, ngươi này là một con sói, cậu nếu Không rời đi, sẽ bị ăn sạch không còn gì cả. ”

Cố Nguyên cũng muốn chạy, nhưng là cậu không biết đi như thế nào.

Lục Cẩm Thành nhốt cậu lại giống như một tiểu vương tử bị nhốt ở lâu đài, ai cũng thấy không, ai cũng không gặp được.

Đến giờ ăn tối, Cố Nguyên ngoan ngoãn đi xuống ăn cơm. Ăn xong, cậu dụi mắt, chuẩn bị đi ngủ. Mãi cho đến khi cánh cửa được mở ra, Cố Nguyên mới nhận ra rằng mình đã vào nhầm cửa.

Cố Nguyên vốn dĩ muốn chạy, nhưng cậu lại đột nhiên ma xui quỷ khiến đi vào.

Phòng ngủ của Lục Cẩm Thành không lớn bằng của cậu, mọi thứ đều đơn giản, ngay cả ga trải giường cũng theo phong cách lạnh lùng.

Cố Nguyên ở trên giường thấy được quần áo của anh ta.

Cậu có điểm hoang mang cúi đầu, đi qua.

Sau đó cậu trên đầu giường ngăn tủ thượng phát hiện một thứ, Cố Nguyên không nghĩ chạm vào đồ vật của người khác , nhưng cậu vẫn là có chút tò mò cầm lên.

Cậu nhìn bên trong hộc đồ dùng.

không biết là cái gì.

Cậu bối rối cúi đầu bước tới.

Cậu xem xét các vật dụng bên trong.