Quyển 1 - Chương 33

Khi Cố Nguyên đi xuống, cậu ấy vẫn có thể nghe thấy tiếng vỗ tay liên tục. Cậu ấy cúi đầu cùng với một số thành viên của vở kịch nhận thấy một cảnh tượng nào đấy, vì vậy cậu ấy hơi nghiêng đầu và nhìn sang.

Bên dưới sân khấu tất cả một màu đen và đông nghịt người.

Cậu bé quan sát một lúc, dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông, Cố Nguyên khẽ mở mắt, nhưng bóng dáng đó đã sớm biến mất.

"Nguyên Nguyên? Sao vậy?"

Lớp phó cùng tầm mắt hỏi cậu.

Cố Nguyên nhanh chóng thu lại ánh mắt và lắc đầu.

Nhưng cậu không khỏi chớp chớp mắt, hình như vừa rồi cậu đã nhìn thấy Lục Cẩm Thành.

Cố Nguyên nghi ngờ đi ra hậu trường phía sau, cậu nhìn váy trên người. Sau khi giữ nó một lúc lâu, cậu đưa tay ra và kéo nó.

Lương Viên Viên nói: "Đừng đυ.ng lung tung, Nguyên Nguyên thật đẹp, đi nào tôi chụp một tấm."

Cố Nguyên cảm thấy có chút xấu hổ, đột nhiên chặn lại, nhẹ giọng nói: " Không được chụp ảnh. "

Lớp phó miễn cưỡng đứng giữa hai người họ, và nói với Lương Viên Viên," Đừng gây rắc rối với cậu ấy. "

Đôi mắt to đẹp của Cố Nguyên dường như đã tìm thấy nơi ẩn náu, và cậu trốn sau lưng lớp phó trong khi nói một cách trách móc , “Lương Viên Viên cô đúng là một tên phản diện.”

Lớp phó cười cười, sau đó nhìn lớp trang điểm trên mặt của cậu nói: “Lương Viên Viên nói đúng, thật đẹp mà.”

Thấy thiếu niên tức giận nhìn mình, cậu ta thay đổi lời nói: “Nhưng Chụp ảnh là sai.”

Cố Nguyên không nói, cậu bước sang một bên và bắt đầu lau lớp trang điểm trên mặt bằng khăn giấy.

Thấy vậy, Lương Viên Viên đang định đi lên, nhưng đã bị lớp phó đi trước một bước. Cậu ta ngồi bên cạnh cậu nhóc, cầm lấy khăn giấy trong tay, nói: “Để tôi giúp cậu tẩy trang, cậu cần tẩy trang thật kĩ nếu không sẽ làm tổn thương da.”

Cố Nguyên không nhịn được nhìn cậu ta một cái rồi nói: “Bạn học Lâm cậu biết nhiều thật đấy"

Lớp phó nói: “Bởi vì mẹ tôi thường xuyên trang điểm nên thỉnh thoảng nhờ tôi trang điểm giúp.”

Lương Viên Viên nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Đặc biệt là hành động của lớp phó nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều mà định chụp lén Người đẹp ngủ trong rừng. Từ khóe mắt cô nhìn thấy một người đàn ông đứng trong bóng tối, cô nhanh chóng giật mình.

Lương Viên Viên nhìn kỹ lại rồi giật mình.

Ngay khi cô định mở miệng gọi Cố Nguyên, người đàn ông đứng trong bóng tối đã đi ra. Sau đó anh ta đi tới trước mặt hai thiếu niên, vươn tay chặn bàn tay đối phương muốn lau qua.

Anh cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cám ơn Lâm thiếu gia, để cho tôi làm loại chuyện này.”

Lớp phó liếc mắt nhìn nam nhân kia, đôi mắt phượng sắc bén nhìn sang. Người đàn ông mặc đồ đen nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh lùng, khí tức chung quanh giống như sư tử, tuyên bố chủ quyền.

Lớp phó không khỏi dừng lại, nhận ra người đàn ông này rất nguy hiểm.

Khi Lục Cẩm Thành cầm lấy miếng bông, anh ta nhìn cậu nhóc, sau đó hơi cúi người xuống.

Cố Nguyên khẽ mở mắt, cậu nói: “Lục Cẩm Thành, anh đến khi nào?”

“Đã đã được một lúc thiếu gia.” Người đàn ông nhẹ nói, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp. Ngón tay anh lau nhẹ lớp trang điểm trên mặt, như thể đang kìm nén điều gì đó.

Cố Nguyên không nói, nhưng có chút ngại ngùng.

Sau đó Lục Cẩm Thành chắc hẳn đã xem màn trình diễn của cậu ấy trên sân khấu, cậu ấy không muốn đối phương nhìn thấy cậu mặc váy, vì vậy cậu không thể không nói, "Tôi đi thay đồ ..."

Nhưng Lục Cẩm Thành đã kéo lại và nắm lấy tay cậu.

Anh ta nói bằng một giọng nhỏ không nghe được: “Thiếu gia, có chuyện gì xảy ra với ông cố rồi.”

Một câu nói ngắn gọn đã làm Cố Nguyên chuyển hướng chú ý.

Có một thoáng trống rỗng trên khuôn mặt cậu.

Thấy vậy, lớp phó nói: “Nguyên Nguyên, cậu về trước đi, có việc gì thì gọi cho tôi.”

Lục Cẩm Thành đang đứng đó liếc cậu ta một cái.

Lớp phó thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lùng, áp chế của ánh mắt này.

Cố Nguyên không để ý nhiều, cậu lơ đãng ậm ừ, rồi nắm tay người kia nhưng trong lòng rất hoảng sợ.

Cậu nhớ rằng hệ thống đã nói ... Gia đình họ Cố vẫn còn một thời gian nữa để phá sản. Trong lòng khó chịu, Cố Nguyên lên xe, không nhịn được hỏi Lục Cẩm Thành: "Ba tôi bị làm sao vậy?"

Lục Cẩm Thành không trả lời trực tiếp mà nói: "Thiếu gia khi nào tới nhà sẽ biết. ”

im lặng.

Cậu vẫn mặc một chiếc váy Lolita và đội tóc giả. Nếu gia đình của cậu phá sản, sau đó cha Cố bị đưa vào tù, vậy Lục Cẩm Thành sẽ làm gì với cậu đây?

Cậu khẽ mím môi.

Cố Nguyên không muốn bị chặt tay, lo lắng nghĩ, liệu Lục Cẩm Thành có chặt ngón tay mình không?

Xe dừng trước nhà họ Cố.

Khi Cố Nguyên bước vào, gia đình họ Cố vẫn rất yên tĩnh. Trong đại sảnh trống trải lúc này không có người hầu, nhưng cậu không để ý đến chi tiết này, chỉ hỏi: “Ba tôi đâu?”

Lục Cẩm Thành nhìn thiếu gia nói: “Trên lầu.”

Cố Nguyên thật ra không có muốn gặp cha mình.

Nhưng cậu vẫn lên lầu.

“Chủ tịch Cố đang đợi cậu bên trong, thiếu gia.” Lục Cẩm Thành đứng sau lưng nói.

Cố Nguyên đưa tay ra và mở cửa.

Nhưng cậu nhanh chóng trở nên khó hiểu, bởi vì không có cha Cố ở trong phòng cả, chỉ có một phòng ngủ.

Vừa định quay lại, cánh cửa đột nhiên bị đóng lại.

Cố Nguyên nhìn sang. Kinh ngạc nhìn người đàn ông đi tới trước mặt mình, trong tiềm thức cậu lùi lại một bước nói: “Lục Cẩm Thành, ba tôi ở đâu?”

“Chủ tịch Cố không có ở đây.”

Giọng nói của Lục Cẩm Thành tự nhiên lạnh lùng nhìn thiếu niên, anh ta khẽ nói: “Tôi đã gạt thiếu gia trở về.”

Cố Nguyên có chút sợ hãi.

Ban đầu cậu có chút sợ Lục Cẩm Thành, nhưng giờ cậu cảm thấy người đàn ông kỳ lạ không thể tả, vội vàng nói: “Tôi phải đi tìm ba.”

Nhưng lại bị người đàn ông nắm lấy cổ tay trầm mặc nói: “Thiếu gia, tôi sợ rằng bây giờ sẽ không gặp được chủ tịch Cố đâu.”

Anh ta nhìn về phía thiếu niên: “Thiếu gia, tại sao cậu không nói cho tôi biết vai diễn hoàng tử đã bị thay đổi. ”

Cố Nguyên hơi mím môi.

Cậu nghĩ có chút kỳ lạ, con gái hay con trai cũng giống nhau sao? Và ... và tại sao Lục Cẩm Thành lại tức giận?

Khó chịu, cậu mấp máy môi nói: “Buông tôi ra, tôi phải đi tìm ba ba.”

“Cậu ta đã hôn thiếu gia.”

Lục Cẩm Thành làm ngơ trước sự phản kháng của cậu, chỉ nhìn cậu, lạnh lùng lặp lại câu nói. : “Cậu ta hôn lên trán thiếu gia.”

Cố Nguyên không nói gì, một lúc sau, cậu ấy nhìn Lục Cẩm Thành với đôi mắt to ẩm ướt và nói: “Công chúa ngủ trong rừng sẽ thức dậy chỉ sau nụ hôn của hoàng tử.”

Lục Cẩm Thành nhìn chằm chằm vào cậu. Ẩn sau đó là sự ghen tị và nhẫn nhịn vô hình.

Anh ta bước ra phía sau phòng chờ và những gì anh ta nhìn thấy là vị thiếu gia trẻ tuổi của mình đang nấp sau lưng một người khác và hai thiếu niên đang ngồi gần nhau. Cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, để người bên kia tẩy trang.

Chói mắt kinh khủng vô cùng khó nhìn.