Quyển 1 - Chương 32

Nơi được người đàn ông chạm vào trở nên nóng rực.

Cố Nguyên đột nhiên hoảng sợ kéo bàn chân nhỏ trắng như tuyết lại.

Lục Cẩm Thành sao có thể hôn ở đây?

Cậu khẽ mím môi, ngoại trừ một chút xấu hổ, trong lòng tràn đầy khó hiểu.

Thiếu gia thanh tú kéo kéo chăn bông, vẻ mặt hoang mang cùng cảnh giác nhìn người đàn ông, Lục Cẩm Thành dừng lại, ánh mắt rơi vào trên gò má mềm mại của thiếu gia, ôn nhu nói: "Ngủ ngon, thiếu gia."

Khi bước chân xa dần, Cho đến khi cánh cửa ngăn lại giọng nói của người bên kia.

Cố Nguyên từ trên giường đi ra, trong mắt to lộ ra vẻ khó hiểu.

“Dũng Dũng, Lục Cẩm Thành vừa hôn chân của tôi.”

Hệ thống: “Đừng gọi tôi là Dũng Dũng.”

Cố Nguyên nhẹ giọng hỏi: “Tại sao anh ấy lại hôn chân tôi.” cậu nói đến đây lại bổ sung một câu: “Chân của tôi thật sự rất bẩn. "

Hệ thống:" Đây là trọng điểm sao? Lục Cẩm Thành là biếи ŧɦái sao! Hắn thật sự là hôn cậu nơi đó! "

Cố Nguyên:" Đừng chửi người. "Cậu suy nghĩ nghiêm túc nói:" Anh ấy không phải biếи ŧɦái , anh ấy có thể chỉ đang say. ”

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy thanh thản hơn một chút.

Hệ thống: “? . ”

Hệ thống: “Hắn chính là biếи ŧɦái, cậu không cần bị hắn lừa, hắn chưa lộ ra gương mặt thật thôi.”

Cố Nguyên có chút không vui, Lục Cẩm Thành đối xử với cậu rất tốt. Cậu ấy là người biết ơn báo đáp lại, vậy mà giờ lại nói xấu sau lưng.

Cậu cúi đầu, ủ rũ nói: “Biếи ŧɦái không phải như thế này.” Sau khi Cố Nguyên nói xong, vì sợ hệ thống tiếp tục nói xấu Lục Cẩm Thành, cậu vội vàng nhắm mắt lại nói: “Coos Nguyên định đi ngủ, ngủ ngon."

Hệ thống:"... "

Khi Cố Nguyên ngủ dậy, người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tề ở phòng khách.

Anh ta hơi cúi đầu: “Hôm nay tôi không thể tiễn thiếu gia đi học.”

Cố Nguyên gật đầu, do dự một lúc rồi mới quay mặt sang: “Anh còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”

Cậu mím chặt đôi môi xinh đẹp, đôi mắt to nhìn chằm chằm người đàn ông không chớp.

Nếu Lục Cẩm Thành còn nhớ, lần sau sẽ dặn đối phương không được hôn chân cậu, chân cậu rất bẩn.

Nhưng người đàn ông chỉ yên lặng nhìn cậu, đôi mắt phượng trầm xuống, giọng điệu vẫn như trước: “Ngày hôm qua tôi say, thiếu gia, tôi làm cậu sợ sao?”

Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Chắc chắn là anh ta đã say, nên Lục Cẩm Thành không phải là kẻ biếи ŧɦái.

Cậu cúi đầu, mím môi nhẹ.

Cố Nguyên được một tài xế mới đưa đón, nhưng thời gian ba Cố quay về nhà càng ngày càng ít. Tính tình ông ấy dần trở nên cáu kỉnh, và ông ấy dường như bị lấn át bởi rất nhiều thứ.

Lúc Lục Cẩm Thành đang nghe điện thoại, anh ta thờ ơ nhìn.

Nhưng có một chút mỉa mai.

Bữa tiệc ngày càng đến gần, buổi tổng duyệt kịch cũng gần xong.

Vào ngày diễn ra bữa tiệc, nhóm của Cố Nguyên đã chờ đợi màn trình diễn của họ trong sân khấu. Cậu thiếu niên mặc một chiếc váy giống Lolita, đội tóc giả và đi giày đỏ.

Từ một cậu chủ nhỏ thanh tú trở thành một cô công chúa nhỏ xinh đẹp và cảm động.

Cố Nguyên có nền tảng tốt, khuôn mặt mềm mại trắng nõn thanh tú xinh đẹp, hàng mi dài rũ rượi. Không cần trang điểm gì cả, đôi môi của cậu ấy đã hồng hào lên rồi, chỉ cần một chút phấn phủ.

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, kể cả các chàng trai.

Có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt.

Lương Viên Viên làm stylist lần này, cô sửng sốt: “Nguyên Nguyên, làm sao có thể xinh hơn con gái.”

Cố Nguyên không vui, cậu đá giày nói: “Đừng nói tôi giống con gái.

Lương Viên Viên mỉm cười vươn tay bóp lấy mặt của cậu, thở dài: "Chẳng trách hoa khôi lớp ta từ bỏ khi được chọn dù nhiều phiếu hơn."

Lớp phó mắt cũng rơi vào trên người thiếu niên. Cậu ta biết cậu lớn xinh đẹp nhưng lại đẹp hơn như vậy. Có lẽ là vì cậu ta nhìn chằm chằm hồi lâu, thiếu niên ngẩng mặt nhìn sang.

Lớp phó đi tới, thở dài nói: “Nguyên Nguyên, cậu thật đẹp.”

Cố Nguyên nhìn chằm chằm chính mình trong gương vẻ mặt khó hiểu, cậu không nghĩ nhìn đẹp như vậy.

Có vài người đã đợi ở phía sau hơn nửa giờ, Cố Nguyên không khỏi liếc nhìn điện thoại của mình. Cậu nhớ rằng Lục Cẩm Thành đã nói sẽ đến xem cậu biểu diễn.

Nhưng cho đến khi lên biểu diễn, cậu không hề nhận được cuộc gọi hay tin nhắn từ đầu dây bên kia.

Cố Nguyên có chút ảm đạm, nhưng khi nhìn đại sảnh đầy người, tâm tư đột nhiên chuyển động.

Câu chuyện Người đẹp ngủ trong rừng không còn xa lạ, thật ra thì ai cũng biết đến những câu chuyện cổ tích từ thuở nhỏ. Nhưng nghe nói truyện cổ tích do hai cậu bé đóng còn cảm thấy hấp dẫn hơn.

Cho đến thời điểm khi công chúa xuất hiện.

Khán giả hít thở nhẹ nhàng.

"Quái, đây là đàn ông? Làm sao có thể xinh đẹp hơn phụ nữ?"

Không chỉ có các cô gái mới thích thú mà đến mức nhiều chàng trai không thể rời mắt.

Khi Lục Cẩm Thành đến, chỗ ngồi phía trước đã kín chỗ. Khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy một bộ đồ và đôi giày da, anh ta đưa tay ra để ngăn cản người này, khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, anh ta nhanh chóng nói: "Anh Lục."

Anh Lục này đã tặng một tòa nhà thí nghiệm cho trường cách đây không lâu.

Cố Nguyên không biết rằng một bóng người dưới sân khấu đã tìm được vị trí ngồi, và đôi mắt của cậu ấy rơi xuống.

Người đẹp ngủ trong rừng mà cậu đóng đã bị đâm vào ngón tay, sau đó chìm vào giấc ngủ say. Ngủ trên bàn trải đầy hoa, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, thanh tú diễm lệ.

khi cốt truyện mở ra.

Người trên khán đài cũng là kích động: “Hoàng tử sắp xuất tới rồi.”

“Nghe nói lớp này bị trùng ý tưởng lớp bên nên đổi vai.”

“Lớp một cũng thật gây kinh ngạc, hai con trai đóng vai một Công chúa và một hoàng tử. "

" Hai cậu con trai? "Một giọng nói trầm và lạnh từ bên cạnh.

Hai chàng trai không thể không nhìn, nhưng họ nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp trai và nghiêm nghị. Người bên kia nhìn chằm chằm bọn họ, lạnh giọng nói: “Hoàng tử không phải do một cô gái đóng sao ?”

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là áp chế.

Bất giác, một trong hai người kia trả lời: “Lúc trước là một cô gái, nhưng sau đó đổi thành một người đàn ông.”

“Sau đó, một hoàng tử xuất hiện…”

Người dẫn chuyện trên sân khấu tiếp tục lớn tiếng.

Khán giả im lặng trong giây lát.

Lục Cẩm Thành nhìn sang, thiếu niên mặc trang phục hoàng tử liền xuất hiện. Cậu ta đã vượt qua tất cả những trở ngại, và sau đó đến với Người đẹp ngủ trong rừng.

"Hoàng tử nhìn công chúa xinh đẹp trước mặt, không khỏi cúi đầu hôn lên ..."

Hoàng tử đeo kính hơi nghiêng người.

Dưới con mắt nổi gân xanh của người đàn ông.

Cậu ta cúi xuống hôn lên trán Người đẹp ngủ trong rừng