Quyển 1 - Chương 34

Người đàn ông đưa tay ra.

“Vừa rồi cậu ta hôn thiếu gia sao?”

Ngón tay Lục Cẩm Thành chính xác đáp xuống nơi vừa rồi thiếu niên bị hôn, cụp mắt xuống, ôn nhu nói.

Nhưng không ai biết bên dưới ẩn chứa những sóng gió gì.

Cố Nguyên không thể không lùi lại một bước.

Lục Cẩm Thành yên lặng nhìn cậu, sau đó cúi đầu xuống. Anh ta chà mạnh làn da trắng nõn và mềm mại, và ngừng di chuyển cho đến khi nó hơi đỏ.

Cố Nguyên đã sợ hãi.

Cậu cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật xa lạ, Lục Cẩm Thành mà cậu biết lại không giống như thế này.

“Tôi phải tìm bố.”

Cố Nguyên nói nhỏ, mặc dù nó không thích cha Cố. Nhưng bây giờ Lục Cẩm Thành nhìn cậu nguy hiểm hơn, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, khẽ mím môi.

“Anh tránh ra.” Thiếu niên đẩy người kia ra, lại bị Lục Cẩm Thành ôm lên.

Cố Nguyên vùng vẫy, trong đôi mắt đẹp có một chút sợ hãi.

Lục Cẩm Thành ôm cậu trong tay, hơi cúi đầu nói: “Chủ tịch Cố hiện tại rất bận, tôi sợ không có thời gian gặp thiếu gia.” Anh ta dừng lại, sau đó nói: “ Thiếu gia hôm nay ăn mặc rất đẹp."

Thiếu niên mặc một bộ váy Lolita xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, từ thiếu gia thanh tú trở thành công chúa ngọc ngà.

Da mỏng manh, nhìn đâu cũng thấy xinh đẹp.

Bình thường Cố Nguyên trông rất rất xinh đẹp ròi cậu ấy đẹp và tinh tế cậu không thích hợp để chịu khổ chỉ hợp với được người ta nuôi dưỡng bao bọc thôi.

Quả táo Adam của Lục Cẩm Thành khẽ trượt, tựa hồ có thể ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người thiếu gia.

Anh trầm giọng nói: "Đẹp hơn cả con gái."

Cố Nguyên lông mi khẽ run lên, ôm chặt lấy người đàn ông, không khỏi thấp giọng hỏi: “Lục Cẩm Thành, anh tức giận sao?”

Lục Cẩm Thành giọng điệu lạnh lùng, “Tôi đang tức giận, tức giận vì thiếu gia trốn phía sau những người đàn ông khác, tức giận thiếu gia nói chuyện cười đùa với cậu ta, cậu hoàn toàn không nhớ ra tôi. ”

Đôi mắt to của Cố Nguyên lộ ra vẻ bất an.

Cậu tiếp tục thì thầm: “Đừng tức giận, được không?”

Cậu thu hết can đảm nói: “Tôi hôn anh như lần trước nhé.”

Lục Cẩm Thành nhìn sang.

Cố Nguyên vô cùng ngây thơ, cho rằng mình chỉ cần như lần trước là được. Hôn một người đàn ông, đối phương sẽ không tức giận, vì vậy cậu ôm mặt đối phương và để lại một nụ hôn nhẹ.

Sau đó, cậu mở to mắt, và có một cái nhìn cầu xin trong mắt cậu.

Cố Nguyên nũng nịu nói: “Lục Cẩm Thành, anh có để thả tôi xuống không không?”

Tuy nhiên, lần này Lục Cẩm Thành lại thờ ơ với cậu, anh chỉ nhìn Cố Nguyên rồi thờ ơ nói: “Thiếu gia đã hôn bạn học Lâm như thế này sao? ”

Cố Nguyên lắc đầu.

Vẻ mặt Lục Cẩm Thành khẽ nhúc nhích, rồi anh đặt người cậu xuống.

Thiếu niên thở dài nhẹ nhõm một hơi, mím môi, phát hiện trong phòng đã đặt ở trên giường lớn mềm mại.

Sau đó, người đàn ông cúi xuống và nắm lấy mắt cá chân của cậu.

Giọng điệu có chút kinh ngạc: “Thiếu gia có đeo tất chân sao?”

Đôi má mềm mại của Cố Nguyên lập tức đỏ lên, cậu đỏ bừng: “Là Lương Viên Viên… Để tôi mặc, không phải tôi muốn tự mặc.”

Lục Cẩm nang không nói.

Ánh mắt của hắn rơi vào cái chân bị quấn của thiếu niên, chiếc quần tất màu trắng quấn lấy cái chân trắng nõn mỏng manh, chỉ là không chạm đến đùi.

Cố Nguyên xấu hổ vì anh ta.

Cậu không nhịn được mà nói: "Đừng nhìn."

Cậu ủ rũ nói.

Lục Cẩm Thành vẫn nắm chặt cổ chân mảnh khảnh, đôi mắt phượng sắc bén nhìn qua, có chút hiểu rõ: “Thiếu gia thật là xinh đẹp.”

Đôi mắt như lưỡi lửa, chậm rãi nhìn từ trên tóc giả đến váy của Cố Nguyên, và trở lại đôi tất, cùng phía dưới đầu: “Trông giống như một cô gái vậy.”

Cố Nguyên có chút tức giận.

Cậu ấy ghét mọi người nói cậu ấy giống con gái nhất, và thái độ của Lục Cẩm Thành lúc này rất kỳ lạ. Cậu không thể nghe kỳ lạ như thế này. Dù sao thì cũng rất lạ, nên cậu không thể không rút chân vào.

Nhưng không thể lấy lại được.

Lục Cẩm Thành hai tay vững vàng cùm chân, trầm mặc nhìn hắn.

Cố Nguyên bị anh ta làm cho bất lực và làm nhăn váy.

Cậu nhạy bén cảm nhận được bầu không khí sai trái và muốn trốn thoát. Nhưng bị người đàn ông đi trước một bước chặn lại, bên kia cúi xuống đưa bàn tay mảnh khảnh kia ra nắm cằm của Cố Nguyên véo.

“Công chúa ngủ trong rừng cần nụ hôn vào môi của hoàng tử để đánh thức cô ấy, màn kịch của thiếu gia như vậy phải không .” Lục Cẩm Thành bình tĩnh nói.

Nhưng động tác trong tay rất mạnh.

Cố Nguyên hơi bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cậu nghe thấy một câu: “Em cần một nụ hôn như vậy để Người đẹp ngủ trong rừng có thể tỉnh giấc.” Mùi hương của người đàn ông xâm nhập và tràn vào miệng chàng trai. Lục Cẩm Thành véo cằm thiếu gia, ấn môi vào đưa lưỡi vào trong.

Cố Nguyên khẽ mở mắt.

Cậu nhanh chóng bị nụ hôn của anh làm cho khó thở, Lục Cẩm Thành tiếp tục hôn cậu và ôm cậu vào lòng. Cố Nguyên thân yêu của tôi có đôi mắt đẫm lệ và đôi má ửng hồng.

Cố Nguyên lập tức vươn tay đẩy mạnh người đó ra.

Nhưng thân thể của người đàn ông như núi, chẳng những không đẩy ra được mà còn bất động.

Cố Nguyên khóc: "Buông ... buông tôi ra."

Nhưng Lục Cẩm Thành không có ý để cho người đi, anh ta đến nhà họ Cố báo thù, cũng không nghĩ

Cho đến một ngày, anh ta sẽ có dã tâm vô liêm sỉ và bẩn thỉu như vậy đối với thiếu gia nhà họ Cố.

Anh chỉ ôm người đó vào lòng và hôn người đó một cái, rồi dừng lại.

Đôi mắt của Cố Nguyên trở nên như con thỏ, cậu ấy buồn đến mức không thể kìm được nước mắt và nói: “Lục Cẩm Thành, sao anh lại hôn tôi?”

“Anh là một tên xấu xa

. “Tôi quả thực là kẻ xấu.”

Cố Nguyên không ngờ anh ta lại trực tiếp thừa nhận như vậy, ngây người ra.

Người đàn ông nhìn vị thiếu gia đơn giản và tinh tế, quả táo Adam của anh ta khẽ lăn. Chạm vào khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng của cậu, anh nói: “Tôi đã muốn làm chuyện này với thiếu gia từ lâu rồi.”

Anh thể hiện mong muốn đáng sợ của mình bằng những lời lẽ điềm tĩnh: “Tôi muốn ôm thiếu gia vào lòng, hôn thiếu gia làm chủ, và làm nhiều hơn nữa. "

Cố Nguyên sợ hãi.

Điều gì còn khắc nghiệt hơn nữa .... nó là gì?

Cậu cảm thấy rằng đây không phải là một điều tốt, và bắt đầu muốn trốn thoát.

“Thiếu gia, đừng nhúc nhích.” Người đàn ông ôm cậu nhóc đang làm loạn trong tay, sau đó cúi đầu, ánh mắt có chút âm trầm, giọng nói khàn khàn: “Nếu không tôi cũng không dám chắc. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì. ”

Nước mắt của Cố Nguyên đột nhiên trào ra.

Quả báo của cậu có phải đến rồi không, vì trước đây cậu đã đối xử tệ với Lục Cẩm Thành và làm nhiều chuyện quá đáng.

Vì vậy, bây giờ Lục Cẩm Thành chuẩn bị bắt nạt cậu trở lại.

Vị thiếu gia thanh tú trong vòng tay của anh ta bật khóc, và chiếc Lolita màu đỏ lót trên làn da trắng trẻo và dịu dàng của cậu bị ướt. Lục Cẩm Thành cúi đầu nhìn, đột nhiên nói: “Thiếu gia, sau này đừng có mặc loại quần áo này cho người khác nhìn thấy.”

“Tôi sẽ tức giận.”

Cố Nguyên hai mắt rưng rưng,

không kìm được túm lấy quần áo của người đàn ông đánh trống nhẹ nhàng dũng cảm nói: "Lục Cẩm Thành, sau này tôi sẽ không bắt nạt anh nữa đâu, anh buông tha cho tôi được không?"