Quyển 1 - Chương 31

Sau khi diễn tập xong một vài người bàn nhau đi chơi ở đâu, Cố Nguyên nghĩ đến lời nói mạnh mẽ của Lục Cẩm Thành tối hôm qua rằng hôm nay sẽ đến đón cậu và dặn cậu đừng chạy lung tung.

Cậu phải cố gắng hết sức kìm nén muốn đi, lắc đầu nói: “Tôi không đi, các cậu đi đi.”

Lớp phó không khỏi nhìn qua cười nói: “Nguyên Nguyên không phải rất thích trà sữa ở đó lắm sao? Hôm nay cậu không muốn đi sao? ”

Cố Nguyên nghĩ đến những viên thịt nhỏ và trà sữa ngon tuyệt. Dù rất cảm động nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức từ chối: “Hôm nay tôi không đi.”

Lớp phó thở dài nói thật đáng tiếc.

Cố Nguyên không nói, cậu thu dọn đồ đạc và đi đợi Lục Cẩm Thành đến đón.

Lục Cẩm Thành mở cửa xe, lấy một ít đồ cho thiếu gia. Sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cậu.

Hơi thở phun vào chiếc cổ mềm mại của cậu bé.

Cố Nguyên không khỏi hơi né tránh, “Thiếu gia, đừng nhúc nhích.” Lục Cẩm Thành liếc cậu một cái, giọng điệu đều đều.

Bàn tay để trên làn da trắng nõn nà nóng như lửa đốt trên làn da của cậu chủ trẻ.

Cố Nguyên đành phải ngoan ngoãn ngồi đó.

Cậu chủ trẻ sinh ra đã tốt, trắng trẻo, thanh tú. Nhất là đôi mắt to ướŧ áŧ kia, chẳng ai nỡ lòng nặng lời. Cậu khẽ nhướng mi, tựa hồ có chút xao lãng.

Đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại.

Cậu không biết bộ dạng này sẽ thu hút được bao nhiêu sự chú ý trong trường.

Lục Cẩm Thành quan sát hồi lâu, đáy mắt lộ ra vẻ sóng gió, tối tăm vẻ mặt không có việc gì. Cuối cùng, đứng thẳng người bình tĩnh, thản nhiên nói: “Thiếu gia đi học, cậu đã nhận được thư tình chưa?”

Cố Nguyên nghi ngờ nhìn anh ta, cậu nghĩ ngợi rồi nói: “Không.”

Không có của con gái, chỉ có của con trai.

Cố Nguyên cố gắng nhớ lại những phong bì mà cậu nhận được từ vài cậu bé trong tuần này, và cảm thấy trong lòng có chút u ám. Nhưng cậu sẽ không nói cho Lục Cẩm Thành biết loại chuyện này, có lẽ đối phương sẽ thầm cười cậu trong lòng.

Mặc dù Cố Nguyên cũng thấy rất kỳ lạ, cậu không giống kiếp trước, tại sao vẫn nhận phong bì của bọn con trai.

Lục Cẩm Thành trầm mặc nhìn thiếu gia, trên mặt lưu lại vài giây, như là muốn xem cậu đang nói dối.

Một lúc sau, anh ta đóng cửa lại.

Cố Nguyên ngồi ở phía sau, thầm nghĩ, chắc cả lớp và những người khác đang uống trà sữa và ăn uống.

Cậu không khỏi cảm thấy có chút ghen tị.

Cố Nguyên nhìn ra bên ngoài, nhìn chằm chằm qua ô cửa kính.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, cậu khẽ mở mắt.

Cậu đã nghĩ rằng cậu đã nhìn lầm.

Cố Nguyên không khỏi quay đầu về cửa hàng mà cậu và bạn học Lâm thường đến. Bảng hiệu đã được một vài công nhân tháo ra và đã được thay bằng bảng hiệu mới.

Không phải là một quán ăn nhanh, mà là một cửa hàng quần áo có thương hiệu.

Cố Nguyên định thần lại, trong lòng cảm thấy có chút ảm đạm.

.. Cậu ấy rất thích trà sữa ở đó.

Không thể uống được nữa.

Tâm trạng của Cố Nguyên rất thấp, đến mức ngay cả Lục Cẩm Thành cũng phát hiện ra mình có chuyện gì. Khi xuống xe, anh ta hỏi: “Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”

Cố Nguyên lắc đầu.

Cậu cảm thấy có lẽ mình đã đọc nhầm, vì vậy ngày mai cậu sẽ hỏi bạn học Lâm lại .

Khi trở về nhà Cố Nguyên không ngờ rằng cha mình sẽ ở đó.

Chỉ là tâm trạng của người đàn ông này không tốt lắm, sắc mặt u ám, kết thúc một cuộc điện thoại khó chịu. Sau đó ông ta liếc qua, trầm giọng nói: "Cẩm Thành, tôi không phải kêu anh xử lý chuyện sao? Anh đã ở đâu rồi?"

Lục Cẩm Thành liếc ông ta một cái, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chủ tịch Cố, tôi đi đón thiếu gia.”

Sắc mặt của cha Cố rất xấu, thậm chí còn không kiềm chế được vặn vẹo: “Anh có biết không. Hiện tại có vấn đề với công ty. Tôi cần anh và tôi cần dựa vào đơn đặt hàng đó, và bây giờ bên kia đã đổi ý! Anh vẫn có tâm để đón Nguyên Nguyên! Gia đình này chả lẽ không có tài xế khác sao! ”

Cố Nguyên nhìn khuôn mặt méo mó của cha Cố và vô thức lùi lại một bước.

Nhưng nó hơi bị một bàn tay to giữ lại.

Lục Cẩm Thành từ phía sau đứng lên, nhìn về phía cha Cố, nhẹ giọng nói: “Chủ tịch Cố ông làm thiếu gia sợ.”

Ngực của cha Cố phập phồng không kiểm soát được, ông nhìn người đàn ông đối diện, anh ta nhìn ông bằng đôi mắt phượng hoàng. Ông cảm thấy rùng mình không rõ lý do, ông ta mấp máy môi.

Lục Cẩm Thành quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến ông ta phải sợ.

Ông ta đã để anh ở bên cạnh ngần ấy năm, đã cảm thấy sợ hãi nhưng phải cần đến cánh tay phải này. Nhưng Cha Cố đột nhiên có một suy nghĩ mạnh mẽ, nếu điều này tiếp tục, theo thời gian, vị trí của ông sẽ bị thay thế.

Cha Cố đã có một kế hoạch chưa từng có, và Lục Cẩm Thành quá nhạy bén.

Những người như vậy nếu cứ tiếp tục quẩn quanh thì sớm muộn cũng sẽ là tai họa.

Nhưng nếu để mặc kệ, một ngày nào đó bên kia sẽ đứng ở vị trí cao hơn, lo lắng sợ hãi cho bản thân.

Thiên tài là thiên tài vì họ có một cái đầu thông minh. Nếu điều đáng tự hào bị phá hủy, nó sẽ không phải là kết quả tốt.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, cha Cố từ từ bình tĩnh lại, ông nói với Lục Cẩm Thành: "Cẩm Thành, bây giờ anh đi giúp tôi một việc, bất kể thế nào, anh cũng phải khiến bọn họ đồng ý lần hợp tác này."

-

Cố Nguyên trải lòng đánh trống ngực không ngủ được.

Cậu biết rằng nhà họ Cố đang dần đi xuống, cậu mở mắt ra có chút bất an. Sau đó cậu mím môi đi ra phòng khách.

Đã rất muộn, nhưng người hầu vẫn cảnh giác, vừa thấy thiếu gia đi xuống liền hỏi: “Tiểu thiếu gia sao dậy rồi?

Cố Nguyên nói nhỏ:" Tôi khát."

Người hầu rót cho cậu một cốc nước mật ong, Cố Nguyên uống một hớp từ trong cốc, ngọt làm cậu bớt lo lắng, Cố Nguyên ngoan ngoãn đặt cái cốc lên bàn. Chuông đồng hồ vang lên. Ngoài cửa có động tĩnh Cố Nguyên không thể không nhìn sang

Người đàn ông mặc vest, đi giày da bước vào nhà họ Cố

khi định thần lại thì Lục Cẩm Thành đã đứng trước mặt cậu rồi khẽ cúi đầu, liếc nhìn bộ đồ ngủ trên người thiếu niên.

“Thiếu gia sao còn chưa ngủ? “

Cố Nguyên còn có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người của nam nhân.

” Thiếu gia sao mặc ít quần áo vậy, cẩn thận bị cảm lạnh. Lục Cẩm Thành nắm lấy tay cậu bé.

Cố Nguyên bị người đó mang về phòng, mùi rượu trên người Lục Cẩm Thành cũng không thể bay đi, ánh mắt của người đàn ông này không còn rõ ràng như thường, có chút mờ mịt.

Hơi cúi xuống, trên cao nhìn xuống.

Lục Cẩm Thành cúi xuống đắp chăn bông cho cậu bé.

Sau đó, anh ta nắm mắt cá chân trắng như tuyết của cậu bé.

Cố Nguyên không kìm được mà hơi mở to mắt.

Lục Cẩm Thành đã cúi xuống, nắm mắt cá chân, sau đó khẽ hạ ngón tay xuống chân của Cố Nguyên bị anh ta nắm có cảm giác khó xử khó tả, không nhịn được nhẹ giọng nói: “... bẩn."

Lục Cẩm Thành nhìn hắn, nhìn hắn, sau đó thấp giọng nói: “Chân thiếu gia không bẩn . ”Người đàn ông nghiêng người, đặt đôi môi mỏng ấm áp áp lên bàn chân tuyết trắng và mềm mại của thiếu niên.