Chương 3: Thất hứa

Kỳ Tử Khanh buồn bã đi vào thang máy :"Lý Kiệt, anh cứ chờ xem, em sẽ từ từ dạy dỗ anh, hừ."

Cô nhìn mình trong kính ở thang máy rồi chống nạnh nói, sau đó tự soi mình, gương mặt cô khả ái, đáng yêu như vậy, thân hình đầy đằn, thứ cần có cũng có vậy mà tên Lý Kiệt chết tiệt đó dám đối xử như vậy với cô.

Hay là....

Chắc chắn là cừu non rồi, cô vuốt mái tóc mình. Được rồi, cô sẽ rước cừu non của mình về nhà.

Bước ra khỏi thang máy, cô rời khỏi bệnh viện rồi bắt taxi về nhà. Trên tầng cao nhất, Lý Kiệt bỏ chiếc kính xuống bàn, nhớ lại gương mặt trắng nõn cùng chiếc mũi đỏ ửng vừa rồi của Kỳ Tử Khanh thì anh có chút xao động.

Sau đó gấp tập hồ sơ lại, khẽ lắc đầu, bị gì thế không biết. Điện thoại trong túi reo lên, anh cầm lấy rồi nhấn nút nghe.

- "Con nghe đây." Là bố anh gọi.

Đầu dây bên kia, bố anh vui vẻ nói :"Hôm nay về nhà ăn cơm tiếp nhé! Cô chú Kỳ cùng Tiểu Khanh cũng đến nữa đấy. Con nhớ về sớm."

- "Hôm nay con có việc bận rồi..."

- "Bận cái gì thì dẹp hết, con mà không về thì biết tay ta." Mẹ anh chen ngang vào nói, cố tỏ vẻ giận dữ.

Lý Kiệt thật bó tay, anh tất nhiên biết bố mẹ mình đang ngóng cháu nội, nhưng anh chỉ mới 24 tuổi.

Tối đến, chiếc xe tối màu của Lý Kiệt chạy vào trong tầng hầm của Lý gia, anh bước xuống xe, chỉnh lại bộ âu phục trên người mình rồi nho nhã đi vào.

- "Anh Tiểu Kiệt....anh về rồi...." Vừa bước vào đến cửa phòng khách thì bỗng nhiên Kỳ Tử Khanh chạy ra, vì mất đà mà cô loạng choạng lao vào ngực anh.

Lý Kiệt theo bản năng đỡ lấy cô, Kỳ Tử Khanh sung sướиɠ nhắm hai mắt lại, bàn tay cô đang chạm lên cơ ngực anh, khẽ di chuyển, không ngờ gầy nhưng lại có cơ thể săn chắc như vậy. Đã quá, đã quá đi mất.

Lý Kiệt khẽ nhíu mày, lần đầu tiên anh tiếp xúc gần gũi như vậy với một người phụ nữ, anh đẩy cô ra.

Kỳ Tử Khanh tiếc nuối la lên một tiếng rồi đứng thẳng người dậy, mọi người đi ra. Mẹ anh cười hài lòng.

- "Cái tên tiểu tử con cũng biết nghe lời quá nhỉ?"

- "Bố mẹ, cô chú." Anh chào hỏi mọi người, cũng may cảnh tượng vừa rồi không bị phụ huynh nhìn thấy.

Nhưng anh đâu biết họ đứng bên dưới đã xem được hết, nghĩ là còn lâu, ai ngờ kết thúc nhanh đến thế. Nhưng không sao, tiến triển cũng khá tốt rồi.

- "Ừ, ừ, mau vào trong ăn cơm thôi." Mẹ Kỳ gật đầu, thân thiết nói.

Mọi người lần lượt đi vào, Kỳ Tử Khanh nhìn bàn tay mình rồi cười gian tà, bấy lâu này cô chỉ được xem qua phim cấm, bây giờ được chạm vào, lại còn là cơ thể anh, thật sướиɠ muốn phát điên.

Sau bữa tối, mọi người lên phòng khách cùng nhau nói chuyện, Kỳ Tử Khanh rón rén ngồi xuống cạnh chỗ anh, cô giả vờ hỏi.

- "Ngày mai anh đưa em đến trường nhé!."

Mẹ Lý liền tiếp lời :"Mai Tiểu Khanh đến trường mới học sẽ nhiều bỡ ngỡ, con đưa nó đi đi. Ngày mai, cô chú Kỳ đi có việc bận đó..."

- "Phải, phải, chuyện là....ta với mẹ con bé phải đi công tác vài ngày, sáng mai phải bay rồi...phiền con..."

Nhìn xem, ai cũng ở phe cô, đồng loạt diễn một màn quá xuất sắc. Anh khẽ quét mắt qua nhìn cô, ánh mắt to tròn long lanh của cô đầy mong đợi.

Anh khẽ gật đầu, hình như ngày mai anh cũng không bận gì nhiều. Kỳ Tử Khanh vui mừng, cô cười tươi, ánh mắt cũng ánh lên niềm vui khiến tim anh có chút thổn thức.

Kỳ Tử Khanh thích thú đi về phía trước, chạm vào những bông hoa tươi tắn ở ngoài vườn, phía sau là Lý Kiệt đang nho nhã bước đi.

- "Hoa ở đây đẹp quá, ở nhà em không có loại hoa này đâu..." Cô ngắt một bông hoa dại xen lẫn những đám hoa hồng, sáng nay người làm vườn vẫn chưa kịp dọn dẹp nhổ chúng đi.

Anh hơi nhíu mày, đưa ánh mắt tò mò nhìn cô, đó chỉ là một loài hoa dại, cô lại khen chúng đẹp, bàn tay ngắt nó còn nâng niu và cẩn thận như vậy.

Khá đặc biệt!

Kỳ Tử Khanh đi về phía trước, ngắm bông hoa trong tay mình, bàn tay khẽ sờ lên cánh hoa, giờ mà được sờ lại ngực anh chắc sẽ thích lắm.

- "Tiểu Khanh, chúng ta về thôi." Bố mẹ cô lúc này đang chuẩn bị ra về, họ ra vườn hoa gọi cô.

Kỳ Tử Khanh vẫn mãi chìm trong suy nghĩ của mình, Lý Kiệt thâys cô vẫn đứng im đó liền tốt bụng kéo cô về thực tại, anh nắm nhẹ lấy cổ tay cô.

Kỳ Tử Khanh quay sang, vẫn đang tưởng tượng :"Ngực của anh cứng quá..."

Gương mặt anh tuấn của Lý Kiệt bỗng chốc đen lại, Kỳ Tử Khanh giật mình, cô chỉ là đang suy nghĩ thôi lại không may nói ra, khẽ cắn môi, xấu hổ quá đi mất.

- "Tiểu Khanh, về thôi." Mẹ cô đi đến, tươi cười nói.

Kỳ Tử Khanh không dám nhìn anh lần nữa, lủi thủi quay người bước đi. Lý Kiệt nhìn theo, không biểu cảm gì thêm.

Sáng hôm sau....

Bố mẹ cô thật ra chẳng phải đi công tác gì, mà là đi du lịch, tuy là lấy nhau nhiều năm nhưng tình cảm vẫn như lúc đầu, bố cô hay đưa mẹ cô đi nơi này nơi khác, lần này vứt bỏ cô ở nhà như vậy.

Kỳ Tử Khanh không muốn dậy nhưng nghĩ đến anh sẽ đưa cô đến trường thì liền vui vẻ đánh răng, thay quần áo, cô phụng phịu nhìn mình trong gương, đồng phục xấu quá đi, cô đã sửa lại rồi mà vẫn rộng thùng thình như vậy.

Đi xuống lầu ăn sáng, mắt cô luồn nhìn lên phòng khách rồi nhìn đồng hồ, sao anh giờ còn chưa đến nữa.

Bệnh viện, Lý Kiệt cất chiếc áo blouse vào tủ rồi cầm lấy điện thoại, anh mở cửa bước ra ngoài, thì...

- "Viện trưởng, đang có một bệnh nhân trong trạng thái nguy kịch, các vị bác sĩ đang thảo luận nhưng họ vẫn chưa dám đưa ra quyết định, mời anh xuống giải quyết giúp ạ."

Lý Kiệt anh là một người rất có trách nhiệm với nghề, không thể thấy chết mà không cứu, nhưng anh lỡ hứa với bố mẹ sẽ đưa Kỳ Tử Khanh đến trường, nhớ đến anh mắt vui mừng của cô hôm qua mà anh có chút chần chừ.

- "Viện trưởng, thật sự không thể chờ thêm được nữa..."

Anh nhìn đồng hồ, chắc sẽ kịp thôi. Anh đi về phía trước, hướng tới khoa cấp cứu.

- "58, 59, 60, 1, 2..." Kỳ Tử Khanh nhìn đồng hồ trên tường, miệng lẩm bẩm đếm số giây trôi qua.

- "Bác Hồng, sao anh ấy còn chưa đến?" Cô ngơ ngác hỏi.

Bác Hồng là quản gia ở đây, bà hiền lành nói :"Hay cháu ăn thêm gì đó đợi cậu ấy đi...chắc đang trên đường đến rồi."

"Tít...tít..tít.." Điện thoại bàn reo lên, bác Hồng ra nghe máy, là điện thoại của hiệu trưởng gọi thông báo sắp đến giờ vào học, nghĩ là cô không biết nên gọi điện đến.

Kỳ Tử Khanh cầm lấy túi xách, miệng lẩm bẩm :"Tên Lý Kiệt chết tiệt....toàn lừa đảo...."

Bác Hồng mở cửa xe cho cô :"Tiểu Khanh, đi học vui vẻ nhé! Ở đó toàn người lạ đừng để bị bắt nạt nhé!."

- "Bye bye bác." Cô ỉu xìu nói.

Chiếc xe từ từ rời đi, cô tức giận hỏi :"Tại sao lại đến muộn?"

- "Tiểu thư, xin lỗi, tại tôi gặp chút việc."

Kỳ Tử Khanh hỏi lại :"Là đến muộn hay là không đến?"

- "Thưa tiểu thư, tôi đến muộn....đây là lần đầu tiên tôi đi trễ thôi..." Người tài xế của Kỳ gia hơi lo sợ trả lời.

Kỳ Tử Khanh dựa người ra sau :"Tôi có hỏi anh sao? Tôi đang hỏi tên Lý Kiệt đấy mà...."

Người tài xế thở phào, làm anh ta sợ hãi một phen. Kỳ Tử Khanh nhìn ra bên ngoài, đồ thất hứa.