Chương 2: Tìm gặp anh

Ngày hôm sau...

Hôm nay thành phố ngập trong màu vàng của ánh nắng chói chang, một chiếc taxi đỗ lại trước cổng bệnh viện Chang Gung Memorial, đây là bệnh viện của Lý Kiệt.

Kỳ Tử Khanh bước xuống rồi nhìn giang sơn của ông xã tương lai, cô đã hỏi mẹ Lý địa chỉ rồi đến đây.

Cô bước vào trong, đi đến quầy lễ tân :"Chị gái ơi, cho em gặp bác sĩ Lý Kiệt đi ạ."

Cô y tá đứng đó nhìn cô từ trên xuống dưới, một cô bé 17 tuổi ăn mặc quyến rũ đang tìm viện trưởng của họ sao? Tất cả những người đứng bên cạnh nhìn nhau.

Trước giờ viện trưởng của họ như thế nào, tất nhiên họ biết rõ. Bây giờ có một cô gái đến tìm khiến họ vô cùng bất ngờ, như không tin vào mắt mình.

- "Em có quan hệ như thế nào với viện trưởng Lý?" Cô y tá nhíu mày hỏi.

Kỳ Tử Khanh mỉm cười :"Em là bạn gái của anh ấy."

- "Bạn gái sao?" Tất cả mọi người đồng thanh nói lên, cái gì thế? Họ có bị nghe nhầm không?

Kỳ Tử Khanh gật đầu :"Làm phiền chị nhanh lên một chút."

- "Nhưng...em có hẹn trước không?" Cô y tá hỏi.

Kỳ Tử Khanh nhíu mày, làm gì mà lằng nhằng như vậy chứ. Cô hỏi lại lần nữa :"Chị có thể làm ơn nhanh hơn không?"

- "Cái này, xin lỗi em...nếu như..."

Kỳ Tử Khanh quay người, không thì cô tự đi tìm vậy. Cô y tá thấy cô bỏ đi liền gọi lại :"Em làm gì vậy? Không được vào đâu....Mau ngăn lại..."

Kỳ Tử Khanh chạy thục mạng, phải cố gắng trốn tránh cái tên bảo vệ kia, mặc váy ngắn đã bất tiện, còn thêm đôi giày cao gót càng bất tiện hơn, vậy mà vẫn phải chạy, tức chết cô.

"Phòng viện trưởng" Kỳ Tử Khanh chống nạnh nhìn lên rồi kéo thấp chỗ áo xuống, thân hình mềm mại khẽ chuyển động, cô đẩy cửa bước vào trong.

- "A...bác sĩ, anh nhẹ một chút...đau quá..." Vừa bước vào thì cô đã nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông vọng ra từ trong phòng khám riêng.

Để chắc chắn hơn, cô nhìn bàn làm việc của anh, tấm bảng "Viện trưởng - Lý Kiệt" làm cho cô tự hào vì đã tìm đúng phòng. Sau đó nhíu mày.

- "Đừng...đau quá...nhẹ một chút đi..."

Cô lấy tay che miệng, không phải...không phải chồng cô đang...ấy...ấy đấy chứ?

- "Đúng rồi...chỗ này, đừng chạm chỗ này, chỗ này đau quá..."

Cô đi về phía đó, đang là ban ngày ban mặt mà anh ta dám...

- "Hai người đừng có mà...." Cô đẩy cửa vào, chỉ thẳng tay vào Lý Kiệt, nói lớn.

Người đàn ông nằm trên giường bệnh đang được Lý Kiệt bằng bó vết thương liền im bặt, Lý Kiệt nhíu mày, bất ngờ vì sự có mặt của cô.

Sau đó nhìn gương mặt tím tái của cô thì anh có chút buồn cười, nhưng lại lạnh lùng nhìn đi nơi khác. Kỳ Tử Khanh cắn môi, cô nhỏ giọng.

- "Xin lỗi...hai người cứ tiếp tục đi....tôi ra ngoài..."

Lúc cô cúi đầu, phần áo để lộ nửa bầu ngực, người đàn ông nằm trên giường hai mắt sáng lên, Lý Kiệt nhíu mày, ngón tay cầm bông của anh ấn mạnh lên vết thương của hắn, lạnh giọng nói.

- "Ra ngoài."

- "A...đau...bác sĩ, anh có thể đừng mạnh tay như vậy không?"

Kỳ Tử Khanh liền bước ra khỏi phòng, giọng nói của anh vừa rồi hơi khác, cô làm gì sai sao? Hay phá hỏng chuyện tốt của anh nên vậy?

Kỳ Tử Khanh lắc đầu, không được, không được, chồng cô nhất định không thể như vậy. Cô từ từ đi về phía ghế sofa, rồi ngồi xuống.

"Tít...tít...tít..." Điện thoại trong túi xách rung lên, Kỳ Tử Khanh lấy ra xem, là mẹ cô gọi.

- "Con nghe đây."

- "Đang đâu thế bảo bối? Ta tìm con từ sáng đến giờ, thủ tục nhập học xong xuôi rồi đấy, ngày mai lo mà đến trường học." Mẹ cô đầu bên kia vừa cưng chiều vừa trách móc nói.

Kỳ Tử Khanh gải đầu, vẫn phải đi học, cô ghét học, những con số lằng nhằng, những dòng chữ gây buồn ngủ đó khiến cô xem chúng như kẻ thù.

- "Con biết rồi, con đang ở chỗ anh Lý Kiệt, tối con sẽ về."

- "Cái gì? Chỗ Lý Kiệt? Con nói thật đấy à..?"

Kỳ Tử Khanh đáp :"Thật đó, con tắt máy đây."

Lúc này Lý Kiệt cùng người đàn ông kia đi ra, anh đẩy lại gọng kính của mình rồi nhàn nhạt nói :"Ra ngoài lấy thuốc, lần sau quay lại tái khám."

- "Cảm ơn anh. Đây là bạn gái anh à...? Nhìn nhỏ quá nhỉ?."

Kỳ Tử Khanh đứng dậy, gương mặt khó chịu :"Yêu thì quan trọng nhỏ hay lớn sao?"

Lý Kiệt nhìn sang cô, sau đó nhìn sang người đàn ông bên cạnh, hắn ta cười ái ngại rồi rời đi. Lý Kiệt bỏ kính ra.

- "Đến đây làm gì?" Vừa nói anh vừa cởi chiếc áo blouse, sau đó mở cửa tủ.

Kỳ Tử Khanh chạy đến :"Em đến tìm anh...a." Vì hấp tấp mà mũi cô đập ngay cánh cửa tủ anh đang mở, đau đến chảy cả nước mũi.

Kỳ Tử Khanh ôm lấy mũi mình, chết tiệt, sao hôm nay lại xui như vậy?

Lý Kiệt nheo mắt nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, đây là ngốc thật hay giả ngốc đây? Anh quay người bước đi rồi hỏi.

- "Đến còn chuyện gì không? Nếu không thì về đi."

Kỳ Tử Khanh chạy đến chỗ anh :"Ngày mai là ngày đầu tiên em đến trường mới, anh đưa em đến nhé!."

Lý Kiệt lật hồ sơ bệnh án mới ra xem, im lặng, Kỳ Tử Khanh dùng một đầu ngón tay của mình đυ.ng vào mu bàn tay anh :"Được không anh?"

Lý Kiệt quay sang nhìn cô, thấy phần mũi đỏ ửng lên thì khẽ nhíu mày :"Đau không?"

- "Đau?" Cô ngơ ngác nhìn anh rồi cười :"À, không đau nữa. Ngày mai đưa em đến trường nhé!."

Lý Kiệt cầm theo hồ sơ bệnh án rồi đứng dậy, định đi xuống phòng bệnh. Kỳ Tử Khanh chạy theo anh, đi đến trước thang máy, vì mất đà nên mũi cô một lần nữa va vào lưng anh. Cô cau mày, xoa mũi mình.

- "Đau quá...."

Lý Kiệt quay lại nhìn cô, như đầy 15 phút đồng hồ đã đã bản thân bị thương hai lần, đúng là trẻ con. Cửa tháng máy mở ra, anh lạnh lùng bước vào, thấy cô vẫn đứng đó ôm mũi thì trong lòng không hiểu sao lại thấy hơi xót xót.

Chân anh bỗng nhiên bước ra ngoài, bàn ta đặt lên phía sau cổ cô, dùng lực đẩy cô đi vào thang máy. Kỳ Tử Khanh ngạc nhiên, hai mắt mở ra, chân theo bản nằng đi về phía trước.

Bước vào không giang ấy chỉ có hai người, thang máy từ từ đi xuống.

- "Anh còn chưa trả lời em." Kỳ Tử Khanh vừa xoa mũi, vừa nói.

Lý Kiệt nhàn nhạt nói :"Nếu em còn nhiều lời như vậy, tôi sẽ gọi cô chú đến đón em."

- "Anh chịu dùng kính ngữ rồi sao?" Kỳ Tử Khanh vui vẻ chạy theo anh, nhíu nhít hỏi.

Lý Kiệt vẫn im lặng chăm chú vào hồ sơ bệnh án, những y tá cùng bác sĩ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, đó là bạn gái thật sao?

Vào đến phòng bệnh, bệnh nhân là một bà lão bị bệnh viêm khớp, bệnh viện này dành cho những quý tộc giàu có, mà người còn được anh đích thân thăm bệnh thì chắc chắn không phải dạng vừa.

Kỳ Tử Khanh nhìn xung quanh, bên cạnh là một cô bé 11 tuổi bị bệnh máu trắng. Cô đi về phía đó.

- "Em gái, sao em lại buồn thế? Nhìn xem, ngoài kia bầu trời đẹp như vậy, phải cười thì mọi chuyện mới tốt đẹp được."

Cô bé đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, Kỳ Tử Khanh cười thân thiện :"Chị tên là Kỳ Tử Khanh, rất vui khi quen biết em. Em chắc chắn sẽ nhanh khỏi bệnh thôi, đừng buồn nữa nhé!."

Lý Kiệt liếc mắt nhìn cô, khẽ lắc đầu, còn đi an ủi người khác nữa sao? Nhưng trong lòng có chút vui vui, trừ cách ăn mặc ra thì cô cũng khá là hoạt bát, hôn nhiên.

Lý Kiệt xem xong liền lặng lẽ đi ra ngoài, Kỳ Tử Khanh ngồi nói trời nói đất cùng cô bé kia, ban đầu cô bé có chút rụt rè, sau cũng chịu nói chuyện cùng cô.

- "Bệnh tật không nên lo lắng quá, chồng chị là viện trưởng ở đây, anh ấy có thể...ơ...đâu ròi?" Kỳ Tử Khanh đứng bật dậy, nhìn xung quanh.

Cái người đàn ông quá đáng này, lại rời đi trước như đêm qua nữa rồi.

***

Thông báo truyện này 100% là sủng nhé các nàq. Và dài 32 chương.