Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

“Đa tạ anh đã coi trọng.” Anh mỉm cười, mặc kệ như thế nào, có thể được ông chủ luôn đánh giá cao là một chuyện tốt.

“Nói thật, Triệt. Anh cân nhắc một chút rồi báo lại với tôi. Anh biết không? Sau khi tôi đi, bênNew Yorksẽ phái người khác tới thay vị trí của tôi. Bọn hắn sẽ không bao giờ thăng chức cho anh. Anh ở đây cho dù có lập không ít công lao, vĩnh viễn chỉ có thể làm phụ tá cho người da trắng mà thôi.”

“Anh nói cũng đúng.”

“Ở bên cạnh tôi, cam đoan với anh ít nhất mọi nỗ lực của anh sẽ được đền đáp. Tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh.” Jerry tiếp tục thuyết phục.

“Tôi tin.” Anh cười, về điểm này, anh không hề nghi ngờ.

Từ khi vào làm ở công ty này, anh và Jerry liền đặc biệt ăn ý. Hai người đã nhanh chóng chặt chẽ hợp tác với nhau trong công việc, thường xuyên cùng nhau đi bơi, chơi bóng, tình bạn luôn tốt lắm.

“Vậy anh còn lo lắng chuyện gì? Đi theo tôi là được!” Jerry dùng sức vỗ vào vai anh.

“Hắc, nhưng tôi là người đã có vợ, không thể nói đi là đi.” Anh cũng nữa đùa nữa thật đáp trả lại hắn một câu.”Dù sao cũng phải về hỏi ý kiến bà xã của tôi thế nào đi.”

“Oh, nói cũng đúng. Ý kiến của bà xã đại nhân luôn nên được tôn trọng.” Jerry đồng ý, ngữ khí không khỏi tiếc nuối. “Nhớ trước đây do tôi quá coi trọng công việc, xem nhẹ gia đình, vợ tôi mới có thể ly hôn với tôi.” Hắn buồn bã thở dài. “Hãy bàn bạc ổn thỏa cùng vợ anh, rồi đưa cô ấy cùng điTokyo.”

“Uh, tôi sẽ…”

“Cứ như vậy đi, công ty có chuyện gì anh giúp tôi giải quyết trước. Con trai tôi không dễ gì đến Đài Loan thăm tôi. Tôi hôm nay phải về sớm một chút gặp nó.”

“Được rồi, anh yên tâm đi gặp con trai đi. Tất cả mọi việc giao hết cho tôi.” Anh sảng khoái giải phóng cho ông chủ của mình, chính mình lưu lại tăng ca.

Đáng tiếc cả đêm, anh luôn bồn chồn, vẫn không có cách nào tập trung làm việc.

Anh không ngừng nghĩ về Vũ Đồng, nghĩ đến quan hệ hiện tại ràng buộc kỳ lạ giữa hai người.

Có lẽ ở riêng đối với bọn họ mới là lựa chọn tốt nhất cho nhau. Cuộc sống hôn nhân như vậy thật khiến cho người ta không thở nổi.

Quá mức khó chịu rồi!

Ôn Triệt thở dài, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, ở ngã tư đường một chiếc ô màu vàng nhạt hấp dẫn ánh mắt anh. Anh định thần, cẩn thận nhìn kỹ, thì phát hiện bên dưới tán ô có một người rất giống bóng hình người phụ nữ xinh đẹp anh đang thấp thỏm nhớ mong.

Ôn Triệt thở dài, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, ở ngã tư đường một chiếc ô màu vàng nhạt hấp dẫn ánh mắt anh. Anh định thần, cẩn thận nhìn kỹ, thì phát hiện bên dưới tán ô có một người rất giống bóng hình người phụ nữ xinh đẹp anh đang thấp thỏm nhớ mong.

—-

Triệt lại tăng ca.

Tuần này, anh mỗi ngày đều tăng ca, mỗi ngày đều bận đến nửa đêm mới về nhà.

Tuần này, cô vất vả nấu các món ngon đều không có đất dụng võ.

Vũ Đồng nằm trên chiếc ghế quý phi được đặt ở phòng khách, vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng đêm mịt nùng, một vầng trăng khuyết cô đơn trôi nổi giữa không trung, một đám mây mỏng trôi dạt bồng bềnh theo gió, dường như thật bất đắc dĩ.

Nàng nhìn lên trời, trên tay cầm cuốn tạp chí kinh doanh, dừng lại ở trang có đăng hình một người đàn ông.

Là người đàn ông có dung mạo anh tuấn, ẩn dấu tà khí. Cuối cùng đã chính thức tiếp nhận chức vị giám đốc chi nhánh công ty điện tử mới thành lập. Tuy rằng giới kinh doanh đều đồn đãi hắn bám vào gấu váy đàn bà mới bò lên cực nhanh như thế, nhưng đại bộ phận mọi người đều thừa nhận hắn thật sự có chút tài năng.

Nếu không phải là người có tài thực sự, dù có cho hắn nhiều hơn nữa, cũng không thể biến hắn thành người có năng lực được.

Hắn từng tuyên bố với cô như vậy.

Ngược lại, nếu đã có thực tài, cũng phải nghĩ biện pháp chủ động nắm bắt lấy “ánh mắt Bá Nhạc” *

Nếu không trên thương trường sẽ tự đào thải những con ngựa yếu kém và ngu ngốc ra khỏi cuộc chơi.

Hắn tự nhận mình là thiên lý mã, chỉ cần “đôi mắt Bá Nhạc” phát hiện ra là đủ.

Vũ Đồng bĩu môi giễu cợt, bỏ tạp chí ra, đứng lên.

Một mình một người đứng lặng tại phòng khách rộng lớn, nàng bỗng dưng có chút hoảng sợ, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, vẫn chưa tới tám giờ, đêm vần còn rất dài.

Cô ở phòng khách nôn nóng đi vòng quanh, mấy phút sau, ngoài cửa sổ bỗng nhiên đỗ cơn mưa rào, khí thế ầm ầm, như cái l*иg ngang ngược chụp xuống thành phố này.

Tiếp theo, một tia chớp xoẹt qua, tiếng sấm ầm vang.

Vũ Đồng giật mình, bất giác càng thêm kinh sợ hơn.

Tiếng sấm chớp ầm ầm. Cô sợ nhất sấm chớp, sợ nhất trời đang vốn yên tĩnh vắng vẻ, lại đột nhiên xuất hiện, uy hϊếp như muốn xé rách toàn bộ thế giới muốn nổ tung.

Cô xiết chặt cơ thể mình, tâm trạng do dự. Vài giây sau, cô quyết định thay quần áo đi ra ngoài.

Giương chiếc ô vàng, cô hối hả đi trong ánh sáng của đường phố đã được nước mưa rửa sạch. Ngồi trên xe buýt, rồi xuống xe, cô đi đến phía trước một tòa cao ốc văn phòng.

Văn phòng Ôn Triệt, nằm ở tầng thứ 12.

Cô ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng thứ 12 vẫn sáng đèn. Cô lặng lẽ bất động nhìn lên.

Nước mưa rơi trên mặt cô, ban đầu là một vài giọt nước mưa, dần dần hợp lại thành dòng chảy xuống gò má tái nhợt.

Cô nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy lòng vừa chua xót vừa bất lực.

“Vũ Đồng? Là em sao?” Một giọng nói đàn ông phía sau sửng sốt gọi cô.

Cô cứng đờ toàn thân.

“Tô Vũ Đồng?” Người đàn ông gọi lại một lần nữa.

Cô chậm rãi quay đầu lại.

“Thật sự là em!” Người đàn ông thật sự kinh hỉ, “Đã lâu không gặp, Vũ Đồng, gần đây có khỏe không?”

“Ừ, Vĩ Hào.” Cô đờ đẫn, từng chữ một đọc tên của hắn.

“Em sao lại tới nơi này? Em biết phòng làm việc của anh ở chỗ này?” Ân Vĩ Hào mắt lóe sáng lên, phảng phất muốn xác định là cô chủ động “tình cờ” đến gặp hắn.

“Tôi không biết.” Nàng lãnh đạm phủ nhận.”Tôi tới tìm chồng tôi.”

“Chồng?” Hắn ngẩn người.

Nàng gật đầu.

“Anh nhớ ra rồi, chồng em là phó giám đốc một công ty chi nhánh của Mỹ đi.” Ân Vĩ Hào có chút hơi thất lễ. “Công ty đó hình như cũng ở bên trong cao ốc này.” Hắn dừng một chút. “Nếu đã đến đây, sao vẫn đứng bên ngoài? Em không vào tìm anh ta sao?”

“Tôi thật sự đang muốn vào.” Cô hờ hững liếc nhìn hắn một cái, xoay người

“Đợi một chút!” Hắn giữ chặt cô lại.

“Có chuyện gì sao?”

Khẩu khí xa lạ này làm hắn nhất thời có chút xấu hổ.”À …uh… Anh muốn, chúng ta đã lâu không gặp, có thể tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện một lát hay không?”

“Điều này là không cần thiết.” Cô lạnh lùng cự tuyệt

“Ở gần đây, uống một ly cà phê là tốt rồi?” Ân Vĩ Hào chưa từ bỏ ý định.

“Không cần.”

“Vũ Đồng!” Anh ta lại bắt lấy cô, giọng điệu trở nên gấp gáp. “Anh biết em còn hận anh, khi đó không nên bỏ rơi em, nhưng anh có nỗi khổ tâm, anh là bất đắc dĩ.”

“Buông.” Cô bình tĩnh ra lệnh.

Anh ta không thể bình tĩnh, vội vàng muốn giải thích: “Anh thật sự rất yêu em! Vũ Đồng, thật sự, anh đối với Nhã Tinh một chút cảm giác cũng không có!”

“Vậy anh vì sao phải cưới cô ấy?” Cô giễu cợt cười lạnh.

Anh trả lời không được.

“Vậy thì để tôi trả lời thay anh đi.” Cô xem thường nhìn anh ta. “Bởi vì nhà tôi bị phá sản, anh ở cùng tôi cũng không có lợi lộc gì, tài phú nhà cô ta có thể cho anh thăng chức rất nhanh.”

Đúng vậy, đích thật là như thế.

Ân Vĩ Hào chán nản, đối với lên án của cô anh hoàn toàn không thể phản bác. Nhưng muốn hắn không nói một câu, thừa nhận sự khinh bỉ của cô, hắn lại không cam lòng.

Thêm Bình Luận