Lúc Ngôn Sơ vẫn còn là tiểu thư tiên theo đuôi Tống Khuyết, nàng vô tri, thơ ngây, lụy tình, cả ngày năn nỉ đòi được ôm ấp, Tống Khuyết dễ tính nên cũng chấp nhận. (*)Tiểu thư_小书: nghĩa là cuốn sách, …
Lúc Ngôn Sơ vẫn còn là tiểu thư tiên theo đuôi Tống Khuyết, nàng vô tri, thơ ngây, lụy tình, cả ngày năn nỉ đòi được ôm ấp, Tống Khuyết dễ tính nên cũng chấp nhận.
(*)Tiểu thư_小书: nghĩa là cuốn sách, ở đây nữ chính là cuốn sách thành tiên.
Đương lúc ấy, Ngôn Sơ thấy rằng đây chính là yêu!
Thế nên khi Tống Khuyết thành tiên, Ngôn Sơ hưng phấn bảo rằng: “Chàng đợi em thêm vài trăm năm nữa, em nhất định sẽ lên núi xuống biển tìm chàng!”
Tống Khuyết cười đáp: “Ta đợi nàng, sách tiên.”
Ngôn Sơ gắng sức đuổi kịp, vì để thành tiên mà thương tích chất chồng, tới cuối mới biết rằng thành tiên sẽ bị xóa ký ức, mà Tống Khuyết lại chẳng hề có trái tim.
Tống Khuyết coi nàng là bạn để chơi, là đồ đệ, là hậu sinh tu luyện, chứ tuyệt không phải là người tình.
Con đường thành tiên chỉ thiếu bước nữa thôi, Ngôn Sơ vì không muốn bị xóa ký ức, vì giữ lại một trái tim vẹn toàn nhớ về Tống Khuyết, nàng không tiếp tục theo đuổi nữa.
Nàng mở một phòng sách ngoài Sơn Hải, lấy việc viết câu chuyện của người khác để đổi lấy sinh mạng trường cửu, nhưng hóa ra sống lâu cũng sẽ mất trí nhớ.
---
Đợi lâu chẳng thấy, tự kiếm tìm.
Tống Khuyết chưa từng ngờ đến xuống núi là có thể gặp được tiểu thư tiên năm đó, chỉ là lúc trông thấy người ấy, thứ đợi chờ chẳng phải là sự vui mừng quấn quýt như thường của ngàn năm trước mà lại là một câu xa lạ…
“Chẳng hay tiên nhân xưng hô thế nào?”
Đang ngồi dịch thấy đánh giá sao mà khóc ròng í, không biết độc giả thấy không hài lòng ở phần dịch hay không hài lòng về nội dung truyện luôn. Mình mới up ba chương thấy đánh giá thấp mà nản quớ. Các bạn độc giả có gì thắc mắc hay không ưng í, có thể để lại cmt góp ý với mình nhé