“Tôi thích tự mình chăm lo cho gia đình.” Vũ Đồng phớt lờ vẻ giễu cợt của cô ta, tiếp tục chất đồ để vào cốp xe.
“Cho tớ xin đi! Một thiên kim tiểu thư từng sống trong nhung lụa lại thích tự mình làm việc nhà?!” Thái Nhã Tinh tăng cao âm điệu, nghe Vũ Đồng trả lời đến khó mà tin là thật. “Đừng nói với tôi cậu đang nói đùa nha!”
“Tôi không có hứng đùa cợt.” Vũ Đồng lãnh đạm đáp lời, đóng lại cốp xe. “Ngại quá, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.”
“Sao vậy? Vội về nấu cơm à?” Thái Nhã Tinh cười nhạo cô.
Không nghĩ tới cô lại không lưu tâm gật đầu. “Đúng vậy.”
Ngồi trên xe, khởi động xe, Vũ Đồng hướng bạn cũ vẫy vẫy tay. “Tạm biệt. Chúc hai người một ngày lễ kỷ niệm kết hôn hạnh phúc.”
Dứt lời, cô giẫm xuống chân ga, tiêu sái chạy xe rời đi, để lại cái nhìn trân trối tức giận đến nghẹn họng xanh xám mặt mày của Thái Nhã Tinh.
Cô đã thắng.
Vũ Đồng vừa chuẩn bị thức ăn vừa tủm tỉm cười một mình.
Mới vừa rồi ở tầng hầm bãi đỗ xe siêu thị Vi Phong, cùng Thái Nhã Tinh đấu khẩu, là cô đã thắng.
Nguy hiểm thật.
Thái Nhã Tinh toàn thân mặc y phục hàng hiệu nổi tiếng, trang điểm đẹp đẽ, nếu đầu óc có chút ít thông minh, thì có thể bị tính khí đại tiểu thư của cô đánh cho thương tích đầy mình, chưa kể trong tay cô ta còn có một chiến lợi phẩm – một tên đàn ông đứng núi này trông núi nọ.
May mắn Thái Nhã Tinh mồm miệng độc ác, nhưng lại không biết dùng đầu óc, nếu không hôm nay đấu một trận, cô không có khả năng an toàn trở về.
Thực sự nguy hiểm.
Vũ Đồng chớp chớp mắt, mũi có chút cay cay, tròng mắt đau nhức, nước mắt nhè nhẹ chảy lăn dài.
Chắc là tại hành tây? Củ hành tây này, quá nồng đi.
Nước mắt cô từng giọt lăn xuống, tay vẫn không ngừng, đem củ hành tây xắt thành từng miếng đều nhau.
Xắt xong hành tây, cô đem hết các nguyên liệu khác cùng ném vào trong nồi súp thịt bò hầm.
Trong lúc chờ hầm súp, cô chiên cá, xào rau, nướng măng tây, cuộn thịt xông khói, mỗi một bửa ăn đều giống như chuẩn bị yến tiệc, thật sự không giống bửa cơm chỉ cần vài món đạm bạc cho một cặp vợ chồng dùng.
Những món ăn này đủ sắc đủ vị, tất cả đều là cô nghiêm túc học tại lớp dạy nấu ăn, nhưng trong tủ lạnh một mâm tỉ mỉ trang trí ô mai ngàn nhánh, đều nhờ sự hướng dẫn của danh sư.
Cô chắc chắn những món này đều là món Ôn Triệt yêu thích. Anh không thể không thích, nếu không mỗi lần về nhà ăn cơm đều sẽ không ăn sạch đồ ăn cô nấu được.
Ai mà không thích được ăn ngon? Cô chuẩn bị những món ăn này sắc và vị so với khách sạn năm sao chẳng chút thua kém.
Đã đến giờ, Vũ Đồng bầy lên bàn một mâm thức ăn sắc hương vị đều đủ cả, chờ chồng trở về.
Anh tuy thường xuyên tăng ca, khó về nhà ăn cơm tối, nhưng chỉ cần anh không gọi điện nói không về, Vũ Đồng đều giống như vậy ngồi ở bên bàn ăn chờ anh.
Tám giờ, cửa trước truyền đến tiếng chìa khóa leng keng.
Vũ Đồng mang khuôn mặt tươi cười, nghênh đón. “Anh đã về.”
“Ừh.” Ôn Triệt gật đầu.
“Anh uống rượu phải không?” Cô hơi hơi nhíu mi, ngửi được trên người anh truyền đến một ít mùi rượu.
“Vừa rồi gặp một người bạn, có uống một chút.” Anh thuận miệng giải thích.
Cô gật gật đầu, không hề truy hỏi.
“Đưa đây, em cầm giúp anh.” Cô có vẻ muốn cầm lấy máy tính xách tay trong tay anh.
“Không cần, cái này rất nặng.” Anh ngăn cô lại, tự mình đem túi máy tính xách tay để vào thư phòng, cởϊ áσ khoác âu phục, tháo caravat đi ra.
“Đói bụng chưa? Ăn cơm trước hay là tắm trước?” Vũ Đồng ôn nhu hỏi.
Ôn Triệt không trả lời, nhìn bữa tối thịnh soạn đến quá mức liếc mắt một cái, đột nhiên cảm giác hoàn toàn mất khẩu vị.
“Vẫn chưa đói sao?” Vũ Đồng nhạy cảm chú ý anh hơi nhíu mày kiếm, điều này làm cho đôi mi thanh tú của cô cũng nhíu theo.”Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh?”
“Không sao, anh ăn cơm trước được rồi.” Anh kéo ghế bàn ăn, nhẹ nhàng giúp cô ngồi xuống, sau đó ngồi đối diện cô. “Em chắc cũng đói bụng rồi? Chúng ta cùng ăn thôi.”
Anh bưng bát lên, muốn xới cơm cho hai người, cô vội vàng giành lấy “Em tự làm được rồi.”
Vì cái gì ngay cả xới cơm cũng phải tranh với anh đây? Chẳng lẽ cái này cũng trái với quy tắc người vợ hoàn mỹ của cô sao?
Ôn Triệt bất đắc dĩ thở dài, lại không nói thêm gì, lặng lẽ ăn.
Thức ăn cực kỳ ngon, màu sắc, hương vị, một chút cũng không thể tìm thấy sai sót, ngay cả khi dùng ở nhà hàng cao cấp, cũng không hơn được thế này.
Nhưng không biết tại sao càng như vậy, anh càng khó nuốt trôi, ăn quá ngon, ngược lại thấy vô vị.
Bất quá anh vẫn ép buộc bản thân, đem đồ ăn cô làm toàn bộ ăn hết, cô tốn không ít thời gian làm, anh không nên phụ lòng tâm ý cô.
Ăn xong, anh đứng lên, vỗ vỗ cái bụng căn tròn, nhếch miệng tự giễu.
Thật nhức đầu, cứ tiếp tục như vậy, anh chỉ sợ không lâu sẽ sớm bị nuôi thành một cái bụng mỡ béo tròn.
“Để anh rửa chén nha?” Tuy biết rõ cô nhất định sẽ từ chối, anh vẫn xung phong nhận việc, hi vọng có nhiều cơ hội vận động.
Cô quả nhiên lắc đầu. “Không cần, em rửa được rồi, anh đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi trước đi.”
Ăn no ngồi trên sofa xem ti vi, trà dâng đến tận tay, đây là kỳ vọng của cô đối với người làm chồng như anh sao?
Cuộc sống như thế, đối một người đàn ông mà nói cuối cùng là tốt hay xấu? Nếu kể cho những người đàn ông khác đã kết hôn nghe, bọn họ sẽ ước ao cưới được một người vợ hiền thục đảm đang như anh.
Hay là anh không biết thế nào là đủ?
Ôn Triệt tựa vào ghế sofa, mở ti vi, chuyển tới kênh tin tức CNN, ánh mắt nhìn màn hình nhưng lại không để tâm.
Anh nhớ Tống Nhật Phi từng đề nghị với anh.
Không phá cũ thì không xây mới được, muốn xây lại tốt hơn, trước tiên phải phá bỏ cái cũ đi.
Nếu muốn thay đổi tình trạng hôn nhân nhạt nhẽo này, anh nhất định mạnh tay châm chọc, cần phải ngoan độc, mới đạp đổ được hình tượng phu xướng phụ tuỳ hão huyền thế này.
Anh cần phải đạp đổ…
“Muốn ăn tráng miệng không? Hay là ăn trái cây đi?” Vũ Đồng cười thản nhiên, bưng lên một cái đĩa đủ loại trái cây chồng cao cùng một đĩa đu đủ đã cắt hạt lựu.”Đây là đu đủ Ái Văn, rất ngọt .” Cô đưa cho anh nĩa để ăn.
Anh nhận lấy, xiên một miếng cho vào miệng, mùi vị ngọt ngào nhanh chóng tan ra trong miệng.
“Ăn ngon không?” Vũ Đồng nhìn anh đầy chờ mong.
” Ừ .”
“Vậy anh từ từ ăn, em đi pha trà.” Cô giống con ong thợ, luôn luôn bay chung quanh, không để cho mình nhàn rỗi.
“Không cần.” Anh vội kéo cô về. “Em ngồi xuống, anh có chuyện muốn nói cùng em.”
“Chuyện gì?”
“Em ngồi xuống trước đã.”
Cô thu lại nụ cười, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, như nhận thấy được có chuyện bất thường, ánh mắt chợt ảm đạm xuống.
Cô khoan thai ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, im lặng, giống như đợi anh phán quyết.
Anh bỗng dưng có chút băn khoăn, nhất thời thật muốn thôi đi, cứ tiếp tục cùng cô diễn vở hí kịch “Chồng chúa vợ tôi” này, nhưng…
Không phá cũ thì không thể xây mới.
Ôn Triệt hít sâu một hơi, lẳng lặng chăm chú nhìn vợ.”Em có điều gì không vừa lòng phải không?”
“Sao?” Cô thất kinh.
“Anh hỏi em, đối với anh, hoặc cuộc hôn nhân của chúng ta, có gì không hài lòng phải không?” Anh chậm rãi hỏi.
Sắc mặt cô trắng xanh, kinh ngạc hoảng sợ nhìn sửng hắn. “Em không hiểu… Ý của anh.”
“Em nên hiểu, Vũ Đồng.”
“Em không hiểu.” Cô kiên quyết nhấn mạnh. “Hay anh không vừa lòng em? Triệt, có chuyện gì không hài lòng anh cứ nói, em sẽ sửa.”
“Em hiểu lầm rồi, anh không phải ý này. Em tốt lắm, thật sự quá tốt.” Quá sức hoàn mỹ. Anh ở tận đáy lòng bổ sung thêm.