Chương 11

Trên chiếc ghế gỗ hiện là một lão trung niên với tây trang đã được ủi ngay ngắn, đôi chân vắt chéo nghiêm chỉnh, trên tay còn đang giữ lấy tờ báo mang tin tức mới nhất trong ngày, Lục Chấn nâng lên mắt kính, từ tốn mở miệng: "Thiếu gia đã dậy chưa?"

Người gia nhân nhẹ nhàng đặt xuống bàn tách cà phê, khói trắng theo đó tán loạn bay lên không trung, cũng may hơi ấm trong nó đã phần nào xoa dịu đi cái lạnh sương sớm lúc này: "Thưa lão gia, cậu chủ vẫn còn ngủ."

Lão niên đem mắt kính tháo xuống: "Mau gọi nó dậy."

"Dạ. ."

"Không cần đâu, tôi dậy rồi." Lục Thiết Hàn từ trên lầu bước xuống, trên mặt còn mang vẻ hơi hào hứng.

"Vậy thì mau xuống đây ăn sáng." Lão Lục tỉ mỉ quan sát từng bước chân của chính mình hài tử.

"Không cần đâu, tôi có việc rồi. Đi một lát rồi về." Hắn nhìn lão thân cười vui tươi, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, cứ như thế mà một mạch đi ra khỏi cửa lớn.

"Thiếu gia không phải vẫn luôn ghét hoa sao? Vừa rồi cậu ấy cầm cành hoa màu hồng như thế lớn là muốn đi đâu nha?" Người gia nhân khó hiểu nhìn lão Lục, gãi gãi đầu nói.

Đợi tiếng xe nổ lên rồi cứ thế vụt đi làm tàn dư lại một màn âm thanh nhỏ vụn thì Lục Chấn mới thở dài lắc đầu: "Chuẩn bị bữa sáng đi."

"Vâng."

.

.

.

.

.

_____________________________

Tại một tiệm hoa.

"Mau đem tất cả cái gì hoa tú cầu gói lại cho bổn thiếu gia!" Lục Thiết Hàn bước vào cửa hàng hoa, đặt xuống bàn một chiếc thẻ ngân hàng bạch kim.

Bà chủ trông thấy cảnh này liền vui vẻ bước đến: "A. . .Đại thiếu gia là muốn mua tất cả sao?" Bà ấy cười cười chỉ vào mảnh đất đầy đủ màu sắc của hoa tử dương*.

*Hoa tử dương: Là cách gọi khác của hoa cẩm tú cầu.

Lục Thiết Hàn cẩn thận nhìn nửa ngày, sau đó mới phất tay: "Đem tất cả hoa màu hồng gói lại thành một bó thật lớn là được rồi."

"Vâng vâng. . ."

"Còn nữa. . ."

"Đem cái này đặt vào chính giữa." Hắn đưa ra một đóa hoa hồng phấn đẹp mắt.

Bà chủ nhận lấy gật đầu liên tục: "Vâng vâng, đại gia chờ vài phút liền hảo a."

Duy nhất một cành hoa thì chính là tượng trưng cho tình bằng hữu, còn một vườn hoa thì sao? Lục Thiết Hàn không biết vừa nghĩ đến chuyện gì mà bất giác lưu luyến một nụ cười dài.

_____________________________

Giai nhân mở lên mí mắt nặng trĩu, ý thức vừa nhen nhóm được đôi chút thì cảm giác chân thực từ mọi phía cơ thể đều ập đến, chỉ có thể hình dung thành một từ đó chính là đau nhức.

Cái đầu mới hôm qua bị người ta đánh tới nên bây giờ vẫn còn một vòng vải trắng băng bó: "Ai da. . ." Cô khó khăn động đậy thân thể cứng nhắc mới phát hiện được mình đang bị người khác kìm kẹp trong lòng.

Là ba ba sao?

"Tỉnh?"

"Mau buông tay!" Cô cố gắng vùng vẫy.

Hai vai bỗng nhiên bị nắm chặt, với tốc độ chóng mặt, cô bị anh kéo lên trên, lập tức hai khuôn mặt đã cùng ở một độ cao, mặt đối mặt. Cô nuốt ực một ngụm lo lắng xuống bụng, mở to mắt chờ đợi xem người đàn ông này đang muốn làm gì tiếp theo, chuyện hôm qua vẫn chưa đủ xấu hổ sao?

"Ba ba đang có rất nhiều chuyện muốn nói với Tiểu Mộng nha, vì sao lại muốn chạy?" Anh siết chặt eo của cô đem lại gần mình.

"Kh. . .ông. . .có." Cô đảo con ngươi tránh né ánh mắt nóng rực của anh.

"Vì sao lại muốn đi học?"

Cô biết chắc chắn sẽ bị tra hỏi điều này mà! Cô tự ý đi học, còn để xảy ra chuyện lớn như vậy, với tính cách của anh thì đương nhiên sẽ tức giận a. . .

"Vì. . ."

"Vì sao lại thân thiết với tiểu ki ki?"

Cái gì mà tiểu ki ki?

"Ki. . .Ki. . .Là ai?" Cô ngốc nghếch hỏi.

Cánh tay dài liền vươn đến chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, tích tắc vài cái, anh liền mở đến một tấm ảnh đưa đến mặt cô.

Đó không phải là Tiểu Kỳ sao? Tấm ảnh này quả thực là dễ khiến người ta hiểu lầm rồi.

"Là Tiểu Kỳ a, lúc đó cậu ấy chỉ sơ ý ngã lên người con. . . ."

"ẦM!!!" Chiếc điện thoại xấu số liền một khắc vỡ nát dưới sàn nhà.

"Sau này không cần đi học nữa."

"Không được! Con muốn đi học!" Cô tức giận nhíu mày. Khó khăn lắm mới có thể hòa nhập lại với mọi người mà, đâu phải vì một câu nói không của anh mà cô có thể dễ dàng thỏa hiệp!

"Ân. . ." Tức thì cái miệng dám lớn tiếng với người khác liền bị khóa chặt lại, để lại mọi thứ trong không khí chỉ là tiếng nỉ non oán trách.

Anh lại hôn!!!

"Chuyện tối hôm qua chắc hẳn là một kí ức khó quên với Tiểu Mộng rồi." Anh lưu manh liếʍ lấy tàn dư thủy dịch trên môi.

"Nếu muốn đi học một ngày thì làm một lần, ba ba không ngại cùng Tiểu Mộng mỗi ngày đều tạo nhiều kí ức mới đâu." Vuốt ve mái tóc nhân nhi, anh thách thức cười châm chọc.

"Ực." Lần này là cô nuốt xuống bụng là một bầu trời sợ hãi.

Trời ạ! Ba ba quá bá đạo rồi!!!!

.

.

.

.

.

[CUT, Chuyển cảnh nha! Đã chuyển cảnh!]

"Mau ngồi xuống!" Lãnh Uy Thần mất kiên nhẫn nhìn cô gái mặt đang vênh váo ở đằng kia.

Không phải là cô vênh váo, mà là cô đang tức giận, nhắc lại, là cực kỳ tức giận!! Đúng là đồ không biết nói lý lẽ, bộ mọi chuyện đều là do anh quyết định chắc? Cô đã cân nhắc kĩ lưỡng rồi, lần này bèn làm một đứa con hư đến cùng vậy, nhất định sẽ chống đối đến khi anh cho cô đi học trở lại.

Đứng ở đây cũng đã hơn năm phút rồi, không phải vì hành động đáng xấu hổ hôm qua thì hai chân của cô cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy, nhất là nơi đó, thực sự là đau đớn đến không thể chịu nổi a.

Nhìn thấy khuôn mặt cô biến động, anh mới bắt đầu không vui đứng dậy. Vốn dĩ buổi sáng hôm nay tâm tình anh thật tốt, muốn cùng đứa con gái mình hảo hảo yêu thương cùng ăn bữa sáng rồi mới đến công ty, ai ngờ lại biến hóa thành một màn nực cười như thế này. Cô đã thành công chọc tức người ba ba này rồi.

"Con muốn thế nào?"

"Muốn đi học!" Vẫn là thái độ vênh váo đó.

"Được." Anh rời khỏi bàn ăn đi đến chỗ cô, không nói gì liền ôm ngang nhân nhi vào lòng, sau đó hướng đến phòng ngủ mà bước.

"A. . .Làm gì? Ba ba muốn làm gì?" Cô hoảng loạn kêu lớn.

"Tạo kí ức mới." Anh mỉm cười nhìn cô.

"Không cần! Con không cần!"

"Không phải Tiểu Mộng muốn đi học sao?"

Bây giờ cô mới biết loại người thế này căn bản không thể đối đầu được a: "Không muốn đi học nữa."

"Vậy thì bây giờ Tiểu Mộng muốn làm gì?"

"Ăn. . .ăn sáng." Cô thực sự không cam tâm.

Tình hình cứ thế này thì người bất lợi chính là cô, phải làm gì đó mới được!

__________________________

Vote cho ta có ít động lực nào 😍😍😍😍