Chương 10.3

"Ba. . .ba. . ."

Anh đặt ngón tay trỏ lên che đi đôi môi nhỏ nhắn: "Nhìn ta."

Lãnh Vân Mộng mơ màng chớp mắt thêm vài cái, màn sương mù vốn đang che phủ đi tầm nhìn của cô bỗng dần dần tan biến, khuôn mặt yêu nghiệt của người đàn ông đang được phản chiếu rõ ràng trong đồng tử sắc tím.

"Gọi tên ta." Lãnh Uy Thần mạnh mẽ đối diện với cặp mắt mê hoặc của tiểu nhân nhi.

Anh là đang nói cái gì vậy? Lúc này thần trí cô thật rối loạn quá, cả người tê dại do tác dụng phụ của thuốc mà bác sỹ vừa tiêm nên cô rất mệt mỏi a.

Thấy cô mấp máy môi nhưng lại không thành tiếng, khiến anh có chút khó chịu, cái ngón tay ở phía dưới mới giận dỗi mà tiến sâu bất ngờ vào nơi chặt chẽ.

"A. . .Không cần. . ." Cảm giác lạ lẫm đánh ập tâm trí khiến hai đùi nhỏ sợ hãi khép lại, nhưng vốn là không thể nha, chính vì giữa nơi đó đã có chân anh nhanh nhẹn ngăn chặn.

"Mộng Nhi, gọi tên ta." Lãnh Uy Thần lưu manh dùng thêm ngón cái ấn đến tiểu hoa hoa lại cố tình xoay tròn.

Cắn môi kìm hãm bản thân, cô không thể để thứ âm thanh không đúng đắn kia từ miệng mình tự do phát ra. Ba ba chưa như vậy bao giờ, lúc trước nếu anh có quá đáng lắm cũng chỉ nhìn qua nó thôi, còn những việc động chạm tay chân như hiện tại thì chính là lần đầu tiên.

Nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng đến đỏ ửng của cô khiến cơ thể anh chạy ngang nhiều dòng nhiệt lưu quen thuộc thuộc về bản năng đàn ông, bỗng nhiên phía dưới lại trở nên một màn bành trướng sưng phồng. Phút chốc, nguyên thủy hổ phách đồng tử nhanh chóng nhuốm phủ sắc sảo đỏ tươi màu mắt. Ngón tay một bước ngông cuồng tách ra non huyệt mà tiến vào trong.

"Đừng. . .Rất đau. . .a. . ." Cô hoảng loạn rơi nước mắt, bàn tay nhỏ đang đặt trên lưng trần nam nhân gồng chặt đến đáng thương.

Anh cúi người hôn nhẹ lên chóp mũi thanh tú: "Cho ta, được không?"

"Ba ba đang nói cái gì. . . .Tiểu Mộng căn bản không hiểu nha. . ." Lãnh Vân Mộng đương nhiên biết từ 'cho' ấy hàm ý cao cao xa xa thế nào. Chỉ mong cô có thể thành công giả ngốc khiến anh hồi tâm chuyển ý mà thôi.

Lãnh Uy Thần đắm đuối nhìn cô đang giả trang tiểu ngơ ngơ, hơi thở càng trở nên nặng nề, phần nhỏ là đang tự khống chế lý trí, không thể để cho một phút mất thắng mà đạp ga xông đến khiến đóa hoa trắng như cô bị thương được.

Da thịt Lãnh Vân Mộng lúc này đều rõ ràng cảm nhận được độ nóng rực của anh, đặc biệt là nơi đó, nó đang cứng nhắc mạnh mẽ đến chừng nào, chỉ sợ là một cái sơ xuất, nó nhất định sẽ xuyên tạc lớp quần âu kia, kinh người xé rách cô.

"Ba ba cứ như vậy ép ta rất nặng a, mau ngồi dậy, ta sẽ dùng tay giúp ba ba không khó chịu nữa. . .có được không?" Lúc này, cô chỉ cố gắng dùng lời giải thích thuyết phục nhất, thuần phục bản tính nguyên thủy kia mà thôi.

"Từ giờ không cần dùng tay nữa, Tiểu Mộng cứ nằm yên và phối hợp với ta là được rồi. Ta thoải mái, ngươi cũng thoải mái nữa."

Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng đem qυầи ɭóŧ nhỏ ném sang một bên, từ đó có thể đánh một dấu suy ra, tiểu thỏ trắng chính thức bị đặt dưới móng vuốt của đại sói xám.

Tiếng khóa quần vang lên khiến cô thực sự sợ hãi, chưa kịp trấn tĩnh bản thân thì tiểu đóa hoa phía dưới lại tiếp tục bị công kích bởi một vật cứng rắn nóng bỏng khác. Đỉnh đầu dị vật ẩm ướt thô lỗ chà sát trước cửa động yếu ớt, cơ hông anh cố gắng nhè nhẹ đưa đẩy để mở rộng huyệt đạo chặt chẽ. Cô chưa thể lập tức thừa nhận anh là điều hiển nhiên lúc này khiến anh có chút hụt hẫng. Nhưng anh biết, lần đầu của mọi cô gái đều phi thường khó khăn. Vì vậy nên anh càng phải nhẹ nhàng dạy dỗ a.

"Mộng Nhi, thả lỏng một chút." Đôi môi mỏng nhẹ nhàng điểm lên cái trán đang phủ một tầng mỏng mồ hôi.

"Không. . .không, ba ba, người mau đem thứ đó ra nơi khác. . ." Kịch liệt lắc đầu. Từ góc độ này cô có thể sơ bộ liếc nhìn qua nó, đó là thứ dị vật dễ rất gây ám ảnh, trên đó còn nổi lên nhiều mạch máu như thế, thật là làm nàng bị dọa đến sợ hãi rồi, làm sao nàng có thể thừa nhận được?

"Ân. . .Nga. . ." Anh không vui trừng phạt một bên ngực sữa trắng muốt, còn cố tình dùng tay chà đạp tiểu đậu đỏ đến sưng tấy khiến cô không tự chủ bật một tiếng yêu kiều.

Thừa thắng, dũng mãnh eo lúc này mới xông đến, thực sự mất quá nhiều thời gian mới có thể khiến cô thừa nhận được một nửa nấm đầu. Anh gồng mình đến các mạch máu trên cơ bắp đều căng thẳng hiện lên, chứng tỏ vì cô anh đã khổ sở kiềm hãm bản thân như thế nào.

"Không. . .được. . .nga. . ." Cô bất lực chống đối anh bằng tiếng ủy khuất.

Đến khi anh cảm nhận rõ ràng được sự hiện diện của tấm màng chắn ngang đường đi thì mới thở dốc dừng lại. Ánh mắt nhuốm đầy tình triều ập đến cuồn cuộn biến lạnh lùng đồng tử thường ngày càng đậm đà màu đỏ tươi đáng sợ.

Hốc mắt cô không ngừng chảy xuống từng hàng lệ triều ấm áp khiến tim anh không khỏi co thắt đau đớn: "Mộng Nhi. . ." Anh cúi người hôn lên đôi mắt ướt sũng, âu yếm lại liếʍ láp từng giọt bảo châu tinh khiết.

"Chỉ là đau một lát thôi, tay ta ở đây là cho nàng cắn." Ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi căng mọng.

"Đừng như vậy được không? Mau. . .mau đem nó. . . ."

"Á!!!!"

Tiếng la thét chói tai của người thiếu nữ không tự chủ vang lên, Lãnh Vân Mộng căng thẳng bản thân cực độ, điên cuồng lắc đầu: "Đồ cầm thú. . .a. . .thật đau. . .đau chết người rồi. . ."

Lãnh Uy Thần một cái đâm thật sâu vào trong, công lược thành công huyệt đạo non yếu, lập tức cái màng mỏng bị phá vỡ biến thành nhiều tơ máu, ấm nóng bao quanh anh.

"Mau. . .mau rút ra. . .a. . ." Cô khóc lóc van xin anh. Cắn chặt đôi môi đến rỉ máu, đôi mày thanh tú cũng theo động tác gồng sức của chủ nhân mà nhíu lại, run rẩy. Phía dưới đau đến mức muốn xé đôi thân thể cô thành hai nửa, hiện giờ toàn bộ sức lực đều dồn vào bụng dưới, cô không thể làm được gì ngoài siết chặt lại huyệt động, không cho anh tiến tới dù một chút.

Nhưng động tác này chỉ làm anh thêm bành trướng kí©h thí©ɧ, vách tường non mềm bên trong mãnh liệt co rút thắt chặt như có hàng ngàn cái miệng nhỏ đang tận tình chăm sóc anh. Tình thế này đều ép anh vào tình thế tiến cũng không được mà lùi cũng không xong a!

"Đừng tự làm tổn thương mình." Lãnh Uy Thần đưa bàn tay to lớn đến và tách môi cô ra, sau đó cô liền liều mạng trả thù bằng cách cắn lấy tay anh thật mạnh như cách người đàn ông này đã tàn nhẫn đem cô xuyên thủng vậy.

Từng giọt máu đỏ tươi đang từ từ len lỏi qua lớp da tráng kiện tạo thành từng dòng như hai người cứ như thế bất động thật lâu. Tấm lưng trần rắn chắc của nam nhân cũng đã phủ đầy những giọt mồ hôi cam chịu. Anh tỉ mỉ quan sát cảm xúc của nhân nhi, thực sự là đau đến như vậy? Chẳng trách cô cứ cắn chặt lấy tay anh, nhìn kĩ còn thấy rõ từng tia huyết dịch đang không tự chủ trào ra từ khóe môi.

Đưa đẩy tiết tấu mãnh eo cực ôn nhu, anh đang cố gắng để cả hai dễ chịu hơn một chút. Đại chưởng nhẹ nhàng kéo ra những sợi tóc mảnh mai đang che dấu đôi hạnh nhãn ngập tình triều của cô, bình thường sắc tím đồng tử này đã bao nhiêu cuốn hút, nay lại đang hiện lên tia nhu tình đẹp đẽ khiến người ta càng không thể rời bỏ.

Tầng tầng mị thịt hiển nhiên cảm nhận được nam căn tráng kiện còn có mạch máu dưới lớp da đang thình thịch đập loạn khiến cô vừa đau vừa xấu hổ. Cố tình co rút mình một cái, thực là chân thật, không thể tin được bên trong nhỏ như thế mà có thể gọn gàng chứa đựng kích thước của anh.

Trên trán nổi đầy gân xanh, bên trong đã kẹp anh chặt chẽ như thế, còn bỗng nhiên một cái thắt lại. Bỏ hết những tước hiệu mà người người thường phong cho anh, anh cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi, làm sao mà chịu được sự mê hoặc tuyệt đối từ cô kia chứ?

Anh coi như đây là một cái cớ để bắt đầu tăng tốc luật động, mỗi lần tiến đến đều là chạm tới nơi sâu nhất trong huyệt đạo. Tuy là khuôn mặt cô đều thể hiện sự chán ghét mỗi lần anh trừu sáp nhưng hoa động ở dưới hoàn toàn nói điều ngược lại, rất thành thật.

Cúi người xuống, phả hơi thở nóng rực lên vành tai mẫn cảm của cô: "Tiểu tao hóa này, cắn chặt như thế là muốn đem ta cắt đứt sao?" Sau đó còn cố ý đem tai cô chọc ghẹo đến đỏ như trái cà chua mới buông tha.

Không những là tai đỏ, mà mũi cô, má cô, mắt cô đều bị anh dùng lời lẽ thô tục đó mà phản ứng lên một mảng hồng rực yêu kiều: "Không có. . .a. ."

"Không có? Vậy ở dưới tại sao lại chảy nhiều nước như thế?" Quả thật xuân thuỷ từ sâu bên trong không ngừng theo từng nhịp ra vào của anh mà bừa bãi một mảng lớn trên drap giường.

Lãnh Uy Thần âu yếm nhìn cô cười gian xảo, rất thành công chọc cho ai đó xấu hổ đến muốn khóc ra. Anh thật quá đáng nha, đã biết người ta da mặt mỏng mà còn cố tình. . . .cố tình. . . . Nghĩ đến đây, cô đáng thương phồng má, nước mắt lại một lần nữa giàn dụa khắp nơi.

"Ta sai rồi." Anh ôm tiểu nhân nhi ngồi lên, vừa vặn điều chỉnh cho thân thể cô gọn gàng trong lòng mình, buồn cười hôn loạn khắp nơi trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.

"A. . .Không được. . ." Trời ạ! Ở cái tư thế này, vật nam tính đó hoàn toàn vùi sâu vào trong nha: "Mau ra ngoài. . " Cô ôm chặt lấy anh, hoảng loạn nhìn xuống phần bụng dưới thường ngày phẳng phiu của mình giờ đây đang nổi cộm mà phác họa hình dạng to lớn nam căn, móng tay như tuyến phòng vệ cuối cùng mà hỗn loạn cào cấu trên tấm lưng đồng nam nhân.

"Đừng sợ, rất nhanh sẽ không còn khó chịu nữa." Anh nhẹ nhàng trấn an, thắt lưng lại đẩy đưa tiết tấu, đem côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ thâm nhập đến tận cùng.

Cô dường như không hề tin tưởng anh, vẫn là ủy khuất ở trong lòng anh lắc lắc đầu, dùng những tiếng kêu nức nở trách khứ người đàn ông này. Sao có thể như vậy, lần đầu của cô lại chính bị ba ba lấy đi, chuyện này nếu đồn ra ngoài thì nhất định thành chuyện cười thiên hạ nha!

"Nha. . .A. . .Điểm nhẹ. . ."

Cảm nhận được nhân nhi có dấu hiệu căng thẳng cùng tầng tầng mị thịt bên trong bắt đầu co rút lạ thường, Lãnh Uy Thần liền nhanh chóng nhận thức nở một nụ cười yêu dã: "Tới rồi?"

Tuy không có câu trả lời từ đối phương nhưng sự thành thật từ cơ thể vẫn là rõ ràng nhất. Anh cúi đầu xuống đem môi cô hôn thật sâu, đầu lưỡi thành thục dò xét khắp nơi khiến những thanh âm kiều mị của cô đều bị tắc nghẽn nơi cổ họng.

Tại sao cô không thể khống chế được bản thân nữa rồi, trước mắt bỗng hiện lên một mảng trắng, cả cơ thể vô thức đón nhận kɧoáı ©ảʍ do anh mang lại mà căng chặt co rút đến phiêu đãng.

Bên trong thình lình có một dòng thủy ấm nóng xối thẳng lêи đỉиɦ đầu cự vật khiến anh không khỏi thoải mái nhưng vẫn là nên kiềm chế lại xúc cảm phun trào, bây giờ chỉ mới bảy giờ tối. . . . .

Cô chậm rãi mở mắt, l*иg ngực gấp gáp thở dốc, trên trán phủ nhẹ tầng mồ hôi mỏng khiến vài sợi tóc đen nhánh theo đó dính lên, nhãn hạnh như tơ còn đọng lại thủy sương vui sướиɠ, môi đỏ vẫn tàn dư lại khẩu dịch của hai người nên liền trở thành căng mọng dụ hoặc. Thời khắc vừa trải qua kí©ɧ ŧìиɧ này mới thật là quyến rũ nhất của phụ nữ: "Ngươi thật mỹ." Anh hôn lên cái trán mịn màng, một lần nữa hung hăng đem dũng eo tăng tốc.

"Đừng. . .Ta mệt rồi. ." Cô dùng tay cố gắng đẩy anh ra xa. Hoa huyệt mới nếm thử hương vị tìиɧ ɖu͙©, lại vừa đạt được cao trào lần đầu nên lúc này bên trong phi thường mẫn cảm, cô khẳng định mình không thể đón nhận bất cứ đợt công kích nào nữa.

"Ngủ đi." Anh vuốt ve tấm lưng tuyết trắng, còn tay kia không ngừng trêu ghẹo quả mâm xôi nhỏ nhắn trên bầu ngực sữa. Cái mềm mại này tuy không lớn nhưng lại rất đàn hồi và mềm mại, đúng lúc anh lại không thích phụ nữ ngực quá lớn, vừa đủ xài vẫn là tốt nhất nha.

Với cái tình hình này cô có thể ngủ sao? Ở trên thì khıêυ khí©h ngực của cô, còn ở dưới thì hai người vẫn đang chặt chẽ hòa làm một. Nhìn xuống vẫn khiến cô quá xấu hổ đi, tình cảnh chỗ mẫn cảm nhất của mình đang liên tục bị một cây gậy thịt dữ tợn xuyên xỏ, đã vậy dưới ga giường còn thấm ướt mảng lớn hỗn thủy giữa dâʍ ɖị©ɧ và huyết xử nữ của cô.

Đây là bị cưỡng bức phá thân nha, vậy mà cô còn hợp tác với anh mà chảy nhiều thủy như thế. . . .Cảm xúc thất vọng bỗng chiếm lấy suy nghĩ. Run rẩy lấy hai bàn tay che đi mắt mình, đây chỉ là mộng, mộng thôi, sao cô lại lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan đến như vậy?

Anh nhìn cô bối rối đến không tự chủ bật cười, Tiểu Mộng của anh vẫn là luôn đơn thuần, ngây ngô như thế. Bỗng anh dừng lại mọi động tác mà đặt thân thể nhỏ nhắn xuống giường, một lần nữa áp bản thân mình phía trên: "Mở mắt ra, xem ai là người đàn ông của em."

Lãnh Vân Mộng nức nở lắc lắc đầu.

Lãnh Uy Thần không vui kéo hai ngọn búp măng cản trở tầm nhìn kia ra, lập tức ma mị nhãn lực khiến anh ngày đêm điên cuồng liền xuất hiện, đôi mắt này thực sự quá xinh đẹp, nhất là trong khoảnh khắc nó kiều mị động tình thế này. Khoảnh khắc này là dành cho anh, ngay cả thân thể hay hơi thở của cô đều chỉ duy nhất dành cho một mình anh.

"A. . . .Đừng động nơi đó. . ."

Hoa huyệt đột ngột đại biến động, mật hoa từ sâu trong tử ©υиɠ tràn lan tiết thẳng xuống qυყ đầυ làm nó lại phát trướng thêm vài phần.

Anh nhếch miệng như nhận ra điều gì đó: "Tiểu tao hóa, điểm nhạy cảm của ngươi được tìm thấy có phải rất thích?" Côn ŧᏂịŧ lớn gia tăng tốc độ ma sát nhục huyệt, mỗi lần tiến vào luôn lưu manh đỉnh lộng vào khối mềm nho nhỏ trong kia, đều là hung ác bắt người ta đáng thương cầu xin mới thỏa mãn lui ra.

Mà động tác này đối với sức chịu đựng của cô là quá lớn đi. Phía trong, anh kịch liệt tấn công vào cái điểm trọng yếu nhất làm các giác quan cảm xúc của cô đều mông lung rối loạn: "A. . . .Sắp không được. . .Đừng chạm. . .A. . .A. . ."

"Thả lỏng một chút." Nhíu lại đầu chân mày, một giọt mồ hôi từ thái dương thuận lợi lăn trên làn da đồng.

"Sẽ chết người. . .ô. . .ô. . ." Cắn môi khóc thét, thực sự cô không còn phân biệt được đây là đau đớn hay sung sướиɠ nữa, cứ theo từng cái đưa đẩy của anh mà cuồn cuộn cả lên.

"Ân. . . ." Cô gấp gáp lần nữa nắm chặt lấy ga giường, các ngón chân vui sướиɠ gồng chặt trên không trung, kiều eo cũng theo đó tạo thành một vòng cung mềm mại. Cảm giác này lại đến lần nữa! Lúc đến tuy ngắn ngủi như có thể khiến cô cả người nhẹ tênh, đầu óc quay cuồng trắng xóa. Quả nhiên cô bị anh chọc ghẹo đến trắng đen cũng sắp không phân biệt được rồi a.

Nhìn biểu tình của nữ nhân dưới thân cộng thêm sự co thắt nồng nhiệt của huyệt động đều khiến lúc này anh đương nhiên không thể nhẫn nhịn nữa, động thân thêm chục lần liền phóng thích tất cả tinh hoa vào sâu bên trong nơi sâu thẳm kia.

"Trinh tiết của ta đã lỡ trao cho nàng rồi, nàng bảo ta phải làm sao đây?" Lãnh Uy Thần yêu dã cười, ngón tay dài nhẹ nhàng phác họa lấy xương cằm nhỏ nhắn, ánh mắt nhu tình một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt đã ngất đi từ lúc nào.