Chương 6: Lắng đọng

Cơ sở chính của Đại học Cách mạng nằm gần ngoại ô thành phố, lưng tựa chân núi, do một tòa giáo đường lớn Đông Âu cải tạo mà thành. Bề ngoài là phong cách chính thống điển hình, khiêm tốn đơn giản, tường đỏ loang lổ, dây thường xuân héo rũ quấn lấy cả viện giống như trong truyện cổ tích cất giấu tòa lâu đài của rồng, mục nát nhưng lại thần bí.

Thầy trò trong trường chỉ khoảng một trăm tám mươi người, so sánh với những học viện kiểu mới do thế lực tư bản phía nam đầu tư xây dựng mà nói quả thực khá ít.

Nhưng Đàm Trân Nhàn biết tên tuổi của nhóm giáo viên và học sinh này sau này sẽ như sấm bên tai trên chính đàn trong tương lai.

Nhà trường không thiết lập các ngành học mới nổi theo mô hình trường nước ngoài như các trường đại học khác, tất cả sinh viên đều tiếp nhận giáo dục kinh tế chính trị thống nhất, thực hiện quản lý quân sự nghiêm khắc, phương hướng đào tạo đều là nhân tài quản lý các cấp của Chính phủ Bắc Đảng.

Đây chính là nguyên nhân Đàm Trân Nhàn cho dù phải vượt qua hiểm trở cũng muốn tới đây, nàng muốn tìm cho mình một lối thoát tốt.

Chỉ là điều kiện gian khổ vượt quá sức tưởng tượng của nàng.

Không nói đến ký túc xá nữ sinh tám người ở chung làm nàng khó chịu như cả người bò đầy rận, còn có tập thể dục vào giờ Mão mỗi ngày, các loại huấn luyện thể lực chuyên sâu. Nàng từ nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ, chưa từng phải chịu tội như vậy.

Nhập học mới hơn một tháng, da thịt vốn trắng nõn của nàng liền bị phơi nắng khiến cho vết thương chồng chất, da thịt mềm mại từng tầng từng tầng tróc ra, dần dần trở nên đen sạm.

Khóc không ra nước mắt.

Trường học này vốn nhiều nam ít nữ, chỉ có chừng mười nữ sinh đều là nử tử phương Bắc thân thể cao lớn khỏe mạnh, chỉ có một mình nàng nhỏ nhắn xinh xắn giống như một con mèo.

Nhưng cũng chính vì vậy, nàng ở ký túc xá được chăm sóc gấp bội.

Nơi này phong cách trường học chất phác, người phương Bắc hào phóng cởi mở, thẳng thắn nhiệt tình, giúp đỡ lẫn nhau, lui tới thường xuyên.

Ban đầu nàng vô cùng khó chịu, bọn họ cũng dè dặt hơn một chút, tiếp xúc tới lui cũng chú ý trật tự phép tắc theo khuôn phép cũ. Vả lại kiếp trước nàng chìm đắm trong âm mưu, không thể tự thoát ra được, đương nhiên rất có lòng phòng thủ. Nhưng ở chỗ này thời gian dài, nàng liền phát hiện nơi này mỗi người đều tràn đầy nhiệt huyết đầy, chân chính vì đại nghĩa mà chung sống cùng một chỗ, không có tư tâm tạp niệm gì, ngược lại chỉ có nàng đang trù tính, quả thực đáng xấu hổ.

Trách không được Bắc đảng về sau có thể ngược dòng lật ngược tình thế, lấy ít thắng nhiều, bọn họ nắm được bốn chữ, “lòng dân hướng tới.”

Điều kiện nơi này tuy cực kỳ gian khổ, nhưng Đàm Trân Nhàn lại cảm thấy rất thoải mái.

…Một loại sảng khoái giống như được thay đổi hoàn toàn.

Trịnh Long Thăng cũng thường xuyên tới tìm nàng.

Thư nhà của nàng đều do anh hỗ trợ gửi cho đồng hương ở Hương Giang rồi gửi về nhà, khá trắc trở, trong lòng Đàm Trân Nhàn rất cảm kích.

Chiều tối hôm đó anh lại đến tìm nàng.

Đàm Trân Nhàn chưa ra khỏi cửa lớn đã thấy trong tay anh cầm phong thư da trâu, đoán chừng hẳn là thư nhà đã tới, trong lòng liền nhảy nhót, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Vóc dáng nàng nhỏ xinh, quần quân trang quá rộng so với nàng, ngày thường đều phải xắn ống quần lên vài phân, hiện tại theo bước chân dồn dập nhỏ vụn của nàng mà dần dần trượt xuống. Lúc đi tới trước mặt anh đã rơi xuống đất, nàng bị vấp loạng choạng ngã về phía trước, vững vàng ngã vào trong lòng anh.

Nàng rất xấu hổ, Trịnh Long Thăng lại biểu hiện rất thản nhiên, chỉ là khóe miệng ẩn giấu một chút ý cười, sau khi đỡ nàng dậy liền ngồi xổm xuống giúp nàng gấp gấu quần lên hai vòng.

"Quần áo của trường học không có cỡ của em sao?"

“Không có, đặt hàng cũng phải đợi năm học tiếp theo, giáo viên bảo em mặc tạm." Nàng cắn khóe miệng nhìn vóc dáng cao lớn của anh đang ngồi xổm bên chân, ôn nhu kiên nhẫn giúp nàng xắn ống quần, tâm tình quả thực có chút phức tạp.

“Thư của cha em đến rồi." Anh đứng dậy đưa lá thư ra.

Đàm Trân Nhàn rất hưng phấn nhận lấy, hai mắt sáng lấp lánh, rơi vào trong mắt Trịnh Long Thăng còn động lòng người hơn cả những vì sao ở chân trời.

Anh nhẫn nhịn, rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng hỏi, "Tiểu Nhàn, ngày nghỉ tuần này có thể dành cho anh được không?"

Đàm Trân Nhàn ngẩn người, ngửa đầu nhìn anh.

Ngày thu trời tối sớm, chỉ mới sáu giờ, màn đêm đã chậm rãi buông xuống, dưới vòm trời đã tối dần, đôi mắt anh phản chiếu vừa rực rỡ, vừa ấm áp. Nàng bị anh nhìn đến nhất thời hoảng hốt, một hồi lâu mới phản ứng lại.

Một nam tử sạch sẽ thanh thuần như vậy, cách nàng không quá mười mét, đôi mắt ẩn chứa tình cảm, mặt mày như họa, nàng không có lý do gì để cự tuyệt.

“Được ạ.”

Trịnh Long Thăng quả thực hưng phấn muốn nhảy cẫng lên, "Được! Được! Chủ nhật chúng ta gặp nhau ở cổng trường nhé!”

Đàm Trân Nhàn cũng bị dáng vẻ này của anh chọc cười. Nàng chắp tay sau lưng cúi đầu mím môi, ừ một tiếng, xoay người đi vào trong ký túc xá.

Nếu như trở lại nhân thế là ông trời cứu rỗi nàng, như vậy có phải cũng sẽ thuận tiện cứu rỗi tình yêu của nàng hay không?

Nàng không đủ tốt, nhưng nàng cũng rất nguyện ý nỗ lực, rất nỗ lực kéo bản thân thoát khỏi vũng bùn, bước về phía ánh sáng.

Nàng tràn đầy hy vọng và vui sướиɠ, sau khi trở về ký túc xá làm như thật mà ngồi ngay ngắn trước bàn học, vặn sáng đèn bàn lên, ánh sáng mông lung lại ấm áp rải một bàn, nàng lấy dao rọc giấy ra, rất cẩn thân mở niêm phong.

Thư lần này có chút dày, cha lại cằn nhằn chuyện gì nữa?

Một phong thư khác rơi ra.

Trên phong thư không ký tên, nhưng nếu là theo thư của phụ thân tới, như vậy chắc hẳn là gửi cho nàng?

Nàng nghi ngờ mở ra - -

"Anh biết em không ở Hương Giang, Trân Nhàn, vì sao lại trốn anh? Bây giờ em đang ở đâu? Anh đang rất lo lắng, mong em trả lời càng sớm càng tốt, anh muốn gặp em!”

Vài con chữ rồng bay phượng múa ít ỏi, không đầu không đuôi lại khiến huyết sắc trên mặt Đàm Trân Nhàn biến mất. Là Trác Thừa Vũ! Trác Thừa Vũ biết rồi.

Đàm Trân Nhàn trong lòng phiền muộn lại có chút khủng hoảng, hắn vì sao phải cố chấp như thế......

Với tính cách không bao giờ bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục tiêu của hắn, nếu không trấn an tốt hắn, hắn chắc chắn sẽ gây chuyện long trời lở đất.

Nàng đề bút trả lời, "Anh Thừa Vũ, anh đừng nói cho cha em biết, ông tuổi tác đã cao, không chịu nổi lo lắng. Em có điều khổ tâm, ngọn nguồn trong đó đợi kỳ nghỉ đông về nhà báo cáo. Nếu anh cần liên lạc với em cứ việc gửi thư là được rồi, em chưa từng trốn anh. Hơn nữa, em hết thảy đều ổn, anh đừng lo."

Đàm Trân Nhàn cũng không biết mấy lời này của mình có thể đối phó với hắn hay không, nếu hắn nhất định phải truy cứu, chỉ sợ mình phải nhanh chóng cắt đứt liên lạc với người trong nhà.

Đây là bước cuối cùng nếu vạn bất đắc dĩ, nàng không nỡ để cha nàng lo lắng.