Chương 7: Nhiệm vụ

Chủ nhật nàng đúng hẹn xuất hiện ở cổng trường, Trịnh Long Thăng không biết mượn ở đâu một chiếc xe đạp đơn, vẫn giống như lần đầu nàng gặp anh, áo sơ mi trắng, quần yếm, dựa vào ven đường chờ nàng. Thấy nàng đến gần, Trịnh Long Thăng vỗ vỗ yên sau, "Lên đây.”

Ghế sau xe đạp vốn trụi lủi được cẩn thận bọc một vòng bọt biển, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, nửa điểm khó chịu cũng không có.

Anh đưa nàng ra vùng ngoại ô, dọc theo đường đi nàng đều nắm chặt vòng thép dưới đệm ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt. Trịnh Long Thăng hơi nghiêng đầu, khóe mắt thoáng nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của nàng. Anh nhếch khóe miệng lên, tay lái phút chốc trượt một cái, thân xe nghiêng sang một bên, chọc nàng kêu lên một tiếng, hai bàn tay nhỏ bé vững vàng vòng quanh thắt lưng anh.

Vì thế khóe miệng Trịnh Long Thăng cong lên không hề hạ xuống.

Bãi lau sậy bên hồ vùng ngoại ô phát triển tốt, một mảnh sóng xanh sóng vàng, gió thu hơi lạnh xào xạc thổi qua mang theo tiếng xào xạc.

Anh ở bên hồ dùng gạch dựng bếp đất lên, xuống nước bắt cá lên, xiên ở trên cành cây rồi nướng cá nướng đến khi có tiếng cháy xèo xèo. Nàng nhìn chằm chằm vào con cá nướng thơm ngào ngạt, rồi lại mím môi che giấu sự thèm ăn bị khơi dậy. Hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của anh, mặt nhất thời ửng lên so với ráng chiều còn đẹp hơn.

“Cho em." Anh đưa con cá đã nướng xong cho nàng, nàng ấp úng vốn định nói vài câu khách sáo, lại bị sự thèm ăn hấp dẫn không thể từ chối.

Trịnh Long Thăng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nhét cành cây vào trong tay, nàng ngượng ngùng nở nụ cười, liền cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.

Anh nhìn chằm chằm dáng vẻ hài lòng của nàng, ánh sáng trong mắt tối dần, "Tiểu Nhàn, anh bị trường phái đi chấp hành nhiệm vụ.”

“Ồ?" Đàm Trân Nhàn thả cá nướng xuống, cảm thấy hứng thú, "Nhiệm vụ gì?”

Giọng điệu anh có chút ủ rũ, đưa tay sờ đầu nàng, "Là nhiệm vụ rất quan trọng, sợ là nhất thời không về được.”

Đàm Trân Nhàn trong lòng nghi hoặc, giọng anh có chút không đúng, chẳng lẽ là nhiệm vụ rất nguy hiểm? Bọn họ vẫn là tân sinh viên mà.

"Không phải là... phái anh đi làm gián điệp đấy chứ?" nàng thử hỏi, đây là nhiệm vụ nguy hiểm nhất mà nàng có thể nghĩ đến trong tình thế hiện nay.

Trịnh Long Thăng nở nụ cười, "Tuổi không lớn, nhưng hiểu biết lại không ít," Anh không cự tuyệt cũng không phủ nhận, "Tóm lại, có chút nguy hiểm......" Anh nhìn về phương xa, trong ánh mắt lộ ra vẻ cô đơn, rồi lại có một luồng kiên nghị tàn nhẫn, vẻ thanh nhã, dịu dàng vốn có đã bị đè nén không còn dấu vết.

Đàm Trân Nhàn liên tưởng đến bộ dáng linh hoạt tự nhiên lần trước anh leo cửa sổ nhà nàng, trong lòng bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với anh, anh thật sự chỉ là một kỹ sư sao?

Chỉ chốc lát sau anh liền thu liễm mặt mày nhìn về phía nàng, "Biết vì sao hôm nay tìm em ra ngoài không?”

Đàm Trân Nhàn thầm oán thầm trong lòng, nam nhân hẹn nữ nhân ra ngoài còn có thể vì cái gì, đơn giản thổ lộ bày tỏ tình yêu, nhưng nàng vẫn giả bộ ngoan ngoãn lắc đầu.

Trịnh Long Thăng quả nhiên nhẹ giọng nói, "Anh muốn hỏi em, chúng ta có thể ở bên nhau hay không?”

Đi thẳng vào vấn đề.

Tim Đàm Trân Nhàn đập thình thịch, thật ra nàng nguyện ý nhận lời hẹn của anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chàng trai này nàng rất thích - - không phải xuất phát từ mê luyến, mà là trong lòng cảm thấy thích hợp ở chung với anh.

Đời trước nàng vẫn theo đuổi phía sau một người đàn ông, sống rất khổ sở, nội tâm kỳ thật khát vọng được yêu.

Nhưng lập tức, chẳng biết vì sao, lời đồng ý làm thế nào cũng không nói nên lời.

Trịnh Long Thăng thấy vẻ mặt nàng ngơ ngác vài giây, chậm chạp không đáp lại, trong lòng liền sáng tỏ. Anh cúi đầu giả vờ sửa sang lại dây giày, che giấu mất mát trong lòng, "Không sao, dù sao bây giờ anh cũng không..."

“Chờ anh trở về," Đàm Trân Nhàn ngắt lời anh, "Chờ anh chấp hành xong nhiệm vụ bình an trở về, em cho anh đáp án.”

Ánh mắt nàng dịu dàng nhìn anh, không muốn thấy anh thất vọng, nhưng mình lại có một đống chuyện phiền lòng. Bên Trác Thừa Vũ không biết giải quyết hậu quả thế nào mới tốt, thân phận chàng trai này lại là một điều bí ẩn, cùng với nỗi sợ hãi của nàng đối với tình yêu.

Nàng giống như con thiêu thân một khi yêu sẽ bất chấp quên mình, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành tro bụi.

Cho bản thân thêm chút thời gian nữa, nàng nghĩ, để nàng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.

Biểu cảm của Trịnh Long Thăng giống như là người bệnh nặng đột nhiên khỏe mạnh, nhịn không được vui mừng nhướn mày, "Tốt, anh đi không lâu đâu, hơn một tháng mà thôi, anh sẽ bảo đảm chính mình bình an trở về nghe chính miệng em nói!"

Đàm Trân Nhàn mỉm cười gật đầu, "Bình an là quan trọng nhất.”

Trở về trường trời đã sẩm tối, Đàm Trân Nhàn vừa vào ký túc xá liền nghe thấy Tiểu Thuyền cùng phòng đang lớn tiếng ồn ào, "Chết rồi! Chết rồi! Chính trị viên buổi tối triệu tập tất cả nữ sinh đến họp, còn không biết có phải muốn kiểm tra tư khái hay không, ta sợ nhất chính là học thuộc lòng!"

Tối nay họp sao? Đàm Trân Nhàn trước đó cũng không biết, xem ra là thông báo khẩn cấp.

Nữ sinh toàn trường đều đến đông đủ cũng chỉ có mười tám người, giáo viên của các nàng tên là Tưởng Phương, là một nữ nhân có vẻ ngoài rất nam tính, tư thế oai hùng hiên ngang, chỉ lớn hơn các nàng tầm năm tuổi. Thần sắc cô nghiêm túc, mắt phượng sắc bén lại quyến rũ, lạnh lùng quét mắt nhìn toàn trường, "Hôm nay tới đây là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với mọi người.”

Toàn thể nữ sinh ngồi thẳng người, im lặng không nói gì.

Tưởng Phương lại có vẻ do dự, dường như không biết mở miệng như thế nào.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của nữ nhân kiên quyết này.

Hiện tại tổ chức có một nhiệm vụ quan trọng, cần điều một nữ sinh từ trường đi phối hợp.

Cô cắn răng, cân nhắc hồi lâu mới mở miệng, "Nhiệm vụ này cần dùng mỹ nhân kế, khi cần thiết, còn phải hy sinh thân thể.”

Các nữ sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ sợ hãi.

“Tổ chức nhằm đảm bảo không có sơ hở, cần phải dùng gương mặt mới, nếu không sẽ không động đến viên tân sinh viên." Tưởng Phương tiến lên một bước giải thích.

Dưới đài lặng ngắt như tờ.

Thấy chết không sờn là một chuyện, nhưng nữ hài tử mất đi danh tiết, không phải là tự kết liễu đời mình sao?

Tưởng Phương cũng không đành lòng, nhưng sự tình nghiêm trọng khiến cô không thể mềm lòng, "Chuyện này có tầm quan trọng lớn, liên quan đến nền tảng cơ nghiệp của Đảng ta, hiện nay sự nghiệp xây dựng đất nước còn chưa hoàn thành, còn cần chư vị lấy đại nghĩa làm trọng, chúng ta đã dấn thân vào cách mạng, là đã sớm không màng tư lợi cá nhân, vì sự tồn vong của quốc gia mà hiến thân là điều vinh quang!”

Động viên cũng vô dụng, vẫn không ai hưởng ứng.

Tưởng Phương bất đắc dĩ, "Nếu không ai tự nguyện, chỉ có thể dùng bốc thăm định đoạt.”

Dưới đài rốt cục nổi lên xôn xao, các cô gái thì thầm với nhau, có mấy người nhát gan thậm chí khóe mắt ngấn lệ.

Cách mạng kỷ luật nghiêm minh, lấy đảng làm trọng, hết thảy lấy phục tùng theo sự sắp xếp của tổ chức làm nhiệm vụ đầu tiên. Đám nữ hài tử này mặc dù nội tâm không tình nguyện, nếu được khâm điểm, tất cũng sẽ khuất phục cái gọi là tình cảm cao thượng, vượt mọi khó khăn, có chết không từ.

Nhưng trong mắt Đàm Trân Nhàn, đây đơn giản là một cuộc tranh giành Đảng phái, lại phải dùng bao nhiêu máu thịt linh hồn của hạng người vô danh để xây dựng.

Nàng đánh giá đám cô nương không rành thế sự này, một tướng thành công, vạn người chết, "hy sinh" như vậy đối với các nàng còn đang trong tuổi xuân đẹp nhất mà nói quá tàn khốc.

Nàng nhìn mấy cô gái cùng ký túc xá ngồi hai bên trái phải, đều thầm cầu nguyện, Tiểu Thuyền thậm chí sợ đến không dám ngẩng đầu.

Các cô ngày thường giúp đỡ nàng rất nhiều, nếu thật rút trúng mấy người bọn họ......

Đàm Trân Nhàn không biết tại sao lại nhớ tới hòa thượng Đạo Hành, nếu muốn nói giúp người làm việc thiện, vậy giờ phút này nàng đứng ra, xem như là một công đức lớn đi?

Đầu óc nàng giật giật, đứng dậy, "Tôi đi.”

Mười bảy cô gái này đối với thế giới, đối với tương lai, đối với cuộc sống, đều còn có ước mơ tốt đẹp, không nên chôn vùi trong dòng nước lũ chính trị tàn khốc này, đem hy vọng nhân sinh chôn vùi.

Mà nàng thì khác, nàng đã sớm vỡ nát.