Chương 4: Hẹn đêm

Ban đêm, Đàm Trân Nhàn lén trốn ở tháp canh chờ Trịnh Long Thăng.

Cửa sổ truyền đến tiếng đá ném vào cửa kính, nàng đứng dậy mở cửa sổ, Trịnh Long Thăng đứng ở dưới lầu.

Chạng vạng lại đổ một trận mưa lạnh, giờ phút này trên trời còn lất phất mưa bụi rả rích, hắn cũng không che dù, tóc trên trán dính vào da đầu, hắn khoanh đứng ở đằng kia, ngửa đầu, dưới đèn đường mờ nhạt, biểu tình trên mặt mông lung lại rõ ràng, khóe miệng treo lên nụ cười khiến vô số thiếu nữ mơ thấy trong mộng.

“Xuống đây." Anh vẫy tay với nàng.

Đàm Trân Nhàn đều có chút sửng sốt, bóng hình tiêu sái, trong sáng và hảo sảng, thiếu niên lang ngọc thụ lâm phong trong sách ai cũng như thế.

Một trận gió lạnh đánh úp lại, nàng giật mình một cái, rốt cục phục hồi lại tinh thần. Nàng nhìn trái nhìn phải, lại bước một chân ra ngoài cửa sổ.

Trịnh Long Thăng ở phía dưới nhìn tim cũng nghẹn đến cổ họng, anh nhìn nàng linh hoạt như con khỉ nhỏ từ bệ cửa sổ này lật tới bệ cửa sổ kia, lại giẫm lên giá sắt bên ngoài phòng, vội vàng tiến lên tiếp lấy nàng giống như tinh linh nhảy xuống.

“Em có phải thường xuyên làm như vậy không?" Anh rõ ràng có chút bị dọa sợ, sau khi đặt nàng yên ổn trên mặt đất mới nghiêm mặt hỏi.

“Trước kia cha luôn cấm chân em." Nàng vỗ vỗ đất cát trên tay, rõ ràng là thấy không sao cả.

Trịnh Long Thăng bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt đây? Lần đầu tiên thấy nàng giống như bông sen trắng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, lần thứ hai giống như một đóa linh lan đáng yêu, hiện tại, lại giống như tường vi đêm tối cứng cỏi không biết sợ.

“Cho anh tờ báo danh." Nàng trịnh trọng lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa tới.

Trịnh Long Thăng che mưa bụi, nhận lấy nhìn xem, cột tên ghi rõ ba chữ "Liễu Tri Thiền".

Hắn không khỏi bật cười, "Bảo sao em hỏi anh nghĩa của từ Thiền, em thật sự muốn vì cách mạng mà bỏ nhà bỏ cửa.”

“Không bất chấp không được, vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn." Đàm Trân Nhàn không muốn giải thích nhiều, Trác Thừa Vũ không dễ đuổi như vậy.

“Ừm... anh thấy em rất có tiềm năng, vừa liên lạc đêm khuya, vừa giả mạo thân phận." Trịnh Long Thăng trêu ghẹo.

Đàm Trân Nhàn không muốn nói chuyện phiếm với anh nữa, càng tán gẫu sơ hở sẽ càng nhiều, "Em phải nhanh sớm, bị phát hiện thì không ổn, cám ơn anh.”

“Chờ một chút." Trịnh Long Thăng gọi nàng lại.

“Còn có chuyện gì sao?" Nàng bị mưa bụi làm mờ mắt, nhịn không được giơ hai tay lên trán, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh.

Anh lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, bình thủy tinh lập thể hình vuông lấy quân kỳ Pháp làm linh cảm thiết kế dưới ánh đèn mờ nhạt phản xạ ra màu vàng kim quyến rũ, chất lỏng ở bên trong hơi lắc lư, tạo nên vẻ đẹp lung linh.

“Tặng cho em.”

“Đây là?”

"Ngọ dạ phi hành."

"Ngọ dạ phi hành?"

Nàng vặn nắp bình kim loại, ấn vòi phun, xì - -

Một mùi hương thanh mát và tao nhã bị mưa bụi bao phủ, theo gió đêm khuếch tán ra, mùi thơm lượn lờ, nàng nhịn không được hít một hơi thật sâu.

“Thơm quá...”

“Thích không?”

Nàng gật đầu, "Sao lại tặng em cái này?”

“Nó rất hợp với khí chất của em, tươi mát, thanh nhã, thần bí mà giàu phiêu lưu, anh rất thích mùi hương này." Anh nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt thâm thúy.

Đây là có tình ý với nàng sao? Đàm Trân Nhàn có chút dở khóc dở cười, tuy bề ngoài nàng mười tám tuổi, quả thật bên trong hai mươi tám tuổi, anh đối với nàng mà nói quá non nớt.

“Em thật sự phải trở về.”

“Trở về?”

“Nếu không thì sao?”

“Anh cõng em lên, trời mưa mặt tường trơn quá, sức con gái không đủ, dễ xảy ra chuyện." Trịnh Long Thăng nói xong liền ngồi xổm xuống.

“Cái này... không tốt lắm." Đàm Trân Nhàn nhìn xung quanh.

“Đêm mưa to, không ai nhìn thấy, tin anh.”

Đàm Trân Nhàn nhìn bóng lưng kiên quyết ngồi xổm trước mặt mình, đành phải thuận ý ghé vào tấm lưng rộng lớn của anh.

Thân thủ anh cực kỳ nhanh nhẹn, lực đạo cũng đủ, giống như là đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vài bước liền vững vàng leo lên tường. Ngay cả khi mang vác nặng cũng nhẹ như chim yên, đưa nàng bình an tới cửa sổ, sau đó lại xoay người, đạp lên tường liền trực tiếp nhảy xuống.

Nàng giật nảy mình, cho rằng hắn trượt chân, vội vàng ghé vào bên cửa sổ nhìn xung quanh, hắn đã vững vàng đứng trên mặt đất, không bị thương chút nào.

Lầu hai cách mặt đất chừng hai ba mươi thước, không cao nhưng cũng không thấp, Đàm Trân Nhàn không ngờ sức bật của anh lại kinh người như thế.

Anh cùng nàng cách cửa sổ nhìn nhau, hướng về phía nàng phất phất tay, ý bảo nàng đi vào. Thấy cửa sổ đóng lại liền xoay người chạy xa, biến mất ở trong hẻm tối tăm bao la bát ngát.

Chỗ rẽ tối tăm ở giao lộ kế tiếp, có một chiếc Dodge màu đen đỗ lại, chỉ lộ ra một nửa đầu xe, giống như hòa làm một thể với đêm mưa. Đợi sau khi đường phố lại trở về yên tĩnh, nó chậm rãi biến mất.