Chương 3: Phụ họa

Đàm Trân Nhàn dựa vào cửa sổ ngẩn người.

Trên cây ve kêu ngày càng to, oa oa rất ồn ào nhắc nhở nàng thực sự đã trở lại trần thế.

Sao lại có thể như vậy được?

Thời gian không còn nhiều, chẳng lẽ là giấc mộng hoàng lương?

Rốt cuộc kiếp trước là mộng, hay là kiếp này là mộng?

Nàng lại nghĩ tới lão hòa thượng đã viên tịch kia, hao hết công đức cả đời chỉ vì khuyên nàng tịch diệt giám giới. Tịch diệt giám giới, ý khuyên người làm việc thiện.

Làm người lương thiện, lại không thể nổi lên chấp niệm......

Chấp niệm của nàng là gì?

Nhất định là oan gia Trác Thành Vũ đáng chém ngàn đao, cũng không biết kiếp trước ma ám thế nào mà lại si mê hắn thành nghiện, càng về sau vì bị hắn lợi dụng, không chuyện ác nào không làm, trở thành một nữ tử rắn rết ác độc.

Cuối cùng, tất cả đều là công dã tràng không nói, còn phải mang tiếng xấu, bị nghi kỵ, vứt bỏ.

Nhưng - - trong lòng nàng biết rõ, chính mình một thân phản cốt, vốn cũng không phải người tốt.

Thở nhẹ một cỗ ngột ngạt trong ngực.

Theo tính tình của nàng, kiếp này sống lại, nàng hận không thể chém Trác Thừa Vũ thành trăm mảnh, nhưng được lão hòa thượng làm phép, nàng tin nhân quả tuần hoàn, hắn nhất định sẽ gặp báo ứng.

Bỏ đi, ác nhân tự có trời phạt, kiếp này nàng vì cuộc sống của mình cũng không thể lại đi trêu chọc hắn, hắn là kẻ cầm đầu của tội ác.

Đã cùng hắn yêu hận quấn quít si mê một đời, cũng nhìn rõ bản chất con người thật của hắn, có nhiều tình nghĩa hơn nữa cũng bị sự ngoan độc âm hiểm của hắn mài mòn hầu như không còn.

Đàm Trân Nhàn nghĩ lại liền cảm thấy phiền muộn, một con bướm nhỏ muốn bay quanh mũi nàng, nàng liền vồ lấy nó, lại nhớ tới hai mắt sáng ngời có thần của hòa thượng Đạo Hành. Trong lòng nàng cả kinh, tay đang nắm chặt liền buông lỏng, bướm nhỏ tìm được đường sống trong chỗ chết vui mừng bay đi.

Không ngờ có một ngày Đàm Trân Nhàn kiêu ngạo ương ngạnh làm nhiều việc ác lại sợ đến mức ngay cả một con bướm cũng dám lên mặt với nàng.

…Phải thừa nhận điều này, ai đã trải qua chuyện quỷ thần kỳ quái này đều sẽ buồn bực trong lòng. Đời trước chính là bởi vì nàng không kiêng kỵ gì mới có thể vô pháp vô thiên, hiện tại tin rằng ngẩng đầu ba thước có thần linh, cũng không dám hành xử giống như yêu vật.

Cánh cửa khẽ vang lên hai tiếng, Tiểu Mãn cười nói, "Tiểu thư, Mộ Thu tiểu thư tới.”

Lại thêm một oan gia nữa, chân Đàm Trân Nhàn mềm nhũn, nàng quả thực một cố nhân cũng không muốn gặp.

Nơi đây trở lại mười năm trước... Hẳn là năm Thiều Thành thứ hai mươi ba, nàng vừa tròn mười tám, tốt nghiệp trường trung học nữ sinh Sùng Hoa, xin vào cùng một trường đại học với Trác Thừa Vũ, moi tim moi phổi theo đuổi hắn.

Mà cô bạn thân này, nghỉ hè năm nay ở nhà nàng quyến rũ Trác Thừa Vũ, cuối cùng nàng nổi giận tìm một tên lông bông ven đường hủy hoại tiểu kỹ nữ giả trà xanh này.

Đàm Trân Nhàn nghĩ tới đây có chút chua xót, xem ra trước kia mình có chút độc ác. Cho dù người khác bị coi thường cũng không dễ hủy hoại sự trong sạch của một cô nương, sau này người nhà cô ta vì tránh tiếng xấu liền ép buộc tên lông bông kia cưới cô, cuộc sống trôi qua rất tồi tệ.

Hôm nay cô ta tới tìm nàng làm gì? Thời gian đã lâu, nàng không nhớ nổi, lúc này hình như cô ta và Trác Thừa Vũ còn chưa gặp mặt, sợ là tới tìm nàng thương lượng chuyện chọn trường.

Được rồi, nàng cũng chưa làm gì có lỗi với cô ta, gặp mặt cũng không cảm thấy chột dạ.

“Đừng để cậu ấy vào phòng, ta sẽ ra ngoài.”

***

“Trân Nhàn..." Doãn Mộ Thu thấy nàng đi ra, hết sức nhiệt tình kéo tay nàng không buông, "Tớ nhớ cậu rồi, cậu cũng không đi tìm tớ.”

Cô ta mặc sườn xám màu chàm, áo cách tân nửa tay, vạt áo cài cúc, giống như người trong trí nhớ xanh tươi dịu dàng.

Đàm Trân Nhàn cảm thấy con bướm men trên đầu cô ta có chút chói mắt, yên lặng dời tầm mắt rút tay về, "À, tớ bận quá.”

Doãn Mộ Thu ngẩn người, hôm nay sao đại tiểu thư lại xa lạ khách khí như vậy.

Đàm Trân Nhàn cũng cảm thấy bầu không khí có chút ngưng trệ, vội vàng nói, "Mấy ngày trước thân thể mình không khỏe, sợ sẽ lây bệnh qua cho cậu, hiện tại nói chuyện ở phòng ngoài đi.”

“Hả? Cậu bị bệnh? Không sao chứ?" Mộ Thu nhìn có vẻ rất lo lắng.

Đàm Trân Nhàn chỉ nhìn ra dối trá.

Cô gái này, bề ngoài ngây ngô đơn thuần ẩn giấu tất cả đều là tính toán.

Phải nói rằng Đàm Trân Nhàn đã từng đối với người bạn thân này rất tốt, moi tim moi phổi. Doãn Mộ Thu nhiều nhất cũng chỉ là một viên ngọc trong một gia đình nhỏ, gia cảnh kém nàng khá xa, nàng cũng không so đo, chuyện gì cũng đều giúp đỡ. Ai ngờ sau này mới hiểu được, người ta đang lợi dụng mình. Gia đình nghèo khó nuôi ra loại con gái vòng vo tính toán, cuối cùng còn muốn giẫm lên nàng để trèo lên cành cao, đào góc tường của nàng.

Đàm Trân Nhàn ghét nhất là bị người khác phản bội.

Nhưng hiện giờ tâm trí nàng đã trưởng thành hơn sau khi được tôi luyện, đối với những chiêu trò của bọn họ chẳng qua chỉ là đồ chơi trẻ con.

Nàng cười cười, thuận theo lời của cô ta nói tiếp, "Chẳng phải là sợ cậu lo lắng hay sao, tớ không sao.”

“Ừ, làm tớ sợ muốn chết, tớ cũng tình nguyện bị bệnh thay cậu.”

Giả mù sa mưa.

Đàm Trân Nhàn nhíu mày nhấp một ngụm trà, cố gắng đè nén cảm giác phản cảm trong lòng, bởi vì kiếp trước nàng tạo nghiệp, trong lòng vốn hổ thẹn với cô ta. Nhưng hiện tại nàng đã nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả của cô ta, thật sự không biết nên giải quyết như thế nào.

"Tớ mang danh sách tuyển sinh đại học tới, cậu xem, cậu thích trường nào chúng ta cùng đăng ký nhé, được không?"

Đàm Trân Nhàn không để ý đến giọng điệu lấy lòng của cô ta, nhưng chuyện thi cử này lại cần phải cân nhắc một chút. Nàng nhận lấy lật từng trang tư liệu xem cẩn thận.

Nàng phải tìm một ngôi trường cách xa đám quái vật này để tu tâm dưỡng tính, vạn lần không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với bọn họ, nếu không nàng sợ chính mình nhịn không được lại muốn hủy đi đám quái vật âm dương quái khí này khỏi nhân gian.

Lật từng trang từng trang, tay nàng dừng lại, nhìn thấy một trường Đại học Cách mạng cực kỳ tầm thường.

Doãn Mộ Thu nghiêng đầu nhìn, sắc mặt tái mét: "Trường này không thể đi, cậu quên rồi sao? Đây là tổ chức Bắc Đảng," cô ta hạ giọng, "Cậu muốn tạo phản à?"

“Tớ chỉ xem thôi, nhìn cậu bị dọa kìa, ai mà không biết Bắc đảng là thế lực phản động." Đàm Trân Nhàn thờ ơ liếc cô ta một cái, lại tiếp tục lật.

“Aizz, không bằng - - gọi anh Thừa Vũ đang học đại học của cậu tới tham mưu đi! Không phải anh ấy học ở đại học Dân Đại sao, trường đó cũng rất tốt!

Đàm Trân Nhàn cuối cùng cũng nhớ tới hôm nay tại sao cô ta lại tới đây, chính là muốn nàng giới thiệu Trác Thừa Vũ cho cô ta làm quen.

Khi đó nàng ngu ngốc không hề có tâm kế, một chút cũng không nhận ra sau lưng nữ sinh này bụng dạ khó lường.

Giờ đây - - Đàm Trân Nhàn nhìn cô gái nhỏ trước mắt tràn ngập mong đợi, trong lòng có châm chọc lạnh lùng cũng có bất đắc dĩ. Nếu hôm nay cô ta không đề cập tới chuyện này, nàng sẽ vô tình hoặc hữu ý ngăn cản hai người bọn họ gặp lại, dù sao đó cũng không phải là chuyện tốt.

Nếu cô ta hai đời đều cố chấp như vậy, vậy nàng liền thuận nước đẩy thuyền, "Được, để tớ gọi người tìm anh ấy đến.”

Trác gia và Đàm gia chỉ cách nhau một con phố, Trác Thừa Vũ tới rất nhanh.

“Trân Nhàn, em không sao chứ?”

Đàm Trân Nhàn nhìn thấy hắn vẫn khó nén nỗi lòng, nàng cố gắng đè nén chua xót và thống hận đột nhiên dâng lên trong lòng.

Ngày hôm trước quá mức kích động, nàng còn chưa kịp đánh giá hắn, tiểu tử này năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, vẻ mặt bất cần lưu manh đẹp trai, vẫn còn tính trẻ con được con gái yêu thích, chỉ là trong mắt hắn đã ẩn chứa vẻ hiếu chiến, khí thế âm trầm chuẩn bị lộ ra.

Kỳ thật Trác gia về sau bị hắn đoạt quyền, ở trong tay hắn coi như là phát dương quang đại. Hắn trưởng thành một đời kiêu hùng, vang danh thiên hạ, nhưng làm người âm trầm tàn khốc, bạc tình vô tính, nhất là với nữ nhân, hắn đều coi là quân cờ, vả lại tùy thời vứt bỏ như giày rách, thật sự máu lạnh.

Trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không quên được câu cuối cùng hắn nói với nàng, "Độc phụ da^ʍ tiện, chết không đáng tiếc, ta tha cho ngươi tự sinh tự diệt đã là khoan dung lắm rồi!"

Trác Thừa Vũ trong lòng kinh ngạc, sao trong mắt lại có oán hận như vậy, nhưng chỉ trong nháy mắt, Đàm Trân Nhàn liền biến mất, "Cảm ơn anh Thừa Vũ quan tâm, em đã khỏe rồi.”

Đàm Trân Nhàn liếc Doãn Mộ Thu một cái, quả nhiên, cô gái nhỏ đang làm bộ làm tịch ở đó, niềm vui nơi đáy mắt không giấu được, "Giới thiệu một chút, bạn tốt của em, Doãn Mộ Thu, Mộ Thu, đây là anh Thừa Vũ.”

“Xin chào." Doãn Mộ Thu cúi đầu, xấu hổ ngượng ngùng, dáng vẻ nhu thuận lễ phép.

Trác Thừa Vũ chỉ cảm thấy khó hiểu về sự khác thường của Đàm Trân Nhàn nên không phản ứng, Mộ Thu nhìn có chút thất vọng.

Đàm Trân Nhàn đành phải mời mọi người ngồi xuống trước, "Thừa Vũ ca ca, Mộ Thu muốn thi Dân Đại, anh có thể cho chút lời khuyên hay không?"

Trác Thừa Vũ nhướn mày, hỏi ngược lại nàng: "Em không muốn sao?”

“Em? Em đương nhiên cũng muốn nên mới tìm anh tới cho lời khuyên?" Đàm Trân Nhàn cười ha ha tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn.

“Anh Thừa Vũ, ngành nào ở Dân Đại là tốt nhất?" Doãn Mộ Thu xen vào.

Trác Thừa Vũ không thể không ứng phó, "Trường bọn anh có năm học viện văn, lý, pháp thương, công, sư phạm, dưới có hai mươi sáu khoa, nữ sinh thì nên đăng ký sư phạm hoặc khoa quốc văn, đều rất phù hợp.”

“Vậy anh ở khoa nào?”

“Anh sao? Anh học ngành thương mại.”

……

Doãn Mộ Thu lôi kéo hắn nói chuyện liên miên, suy nghĩ của Đàm Trân Nhàn lại bay đi thật xa.

Từ năm Thiều Thành thứ hai mươi ba đến ba mươi ba chính là thập kỷ hỗn loạn nhất của quốc gia này.

Chế độ cai trị trong nước hoàn toàn bị chia rẽ thành hai đảng do sự đấu tranh bè phái liên tục giữa các quan chức cấp cao. Đảng miền Nam nắm quyền, trong khi Đảng miền Bắc nổi loạn và gây tranh cãi cũng đang ra sức cai trị, hỗ trợ đất nước và nhân dân, và đã sẵn sàng di chuyển, sẵn sàng đảo chính bất cứ lúc nào.

Núp dưới cái bóng phù hoa của quốc thái dân an là hệ thống chính trị mục nát đã sớm thối rữa.

Hai mươi tám năm, nội chiến bùng nổ, tiêu hao chiến tàn khốc một trận chính là năm năm, văn minh cổ quốc lịch sử bắt nguồn từ xa xưa bị con dân của mình tự tay hủy đến hoang tàn khắp nơi, dân lầm than, vô số bách tính trôi dạt khắp nơi, đói khát khắp nơi.

Một mực kéo dài đến năm thứ 33, Nam đảng bại trận, toàn tuyến tán loạn, Bắc đảng nắm quyền, mà đại ca Trác Thừa Vũ từng làm tham mưu trưởng tổng bộ cơ quan Nam đảng. Trên dưới Trác gia đều là người ủng hộ Nam đảng, tin tức bại trận truyền đến, Trác Thừa Vũ trước tiên liền đem tài sản chuyển ra nước ngoài, sau đó cả nhà rời đi bỏ lại một mình Đàm Trân Nhàn, làm nàng nản lòng thoái chí, tự sát mà chết.

… Nàng quyết định, nàng sẽ theo học ở Đại học Cách mạng.

Đây là nơi bắt đầu của quyền lực chính trị cốt lõi Bắc đảng, giáo viên và học sinh ở đây tương lai đều là trụ cột kiến công lập nghiệp, nàng biết tiên cơ của tương lai, chẳng lẽ còn không chọn một con đường có lợi nhất cho mình và người thân?

“Trân Nhàn! Trân Nhàn!” Trác Thừa Vũ đẩy đẩy Đàm Trân Nhàn hai mắt đang trống rỗng một lúc, nàng mới hồi phục lại tinh thần, hai người nhìn nàng chằm chằm, "Nhìn em làm gì? Hai người thương lượng xong rồi? Em không có ý kiến, em báo danh Dân Đại." Đàm Trân Nhàn rất chân thành gật đầu.

Rơi vào tầm mắt Trác Thừa Vũ lại là vẻ mặt mơ hồ đáng yêu, khóe miệng hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng, "Nha đầu ngốc, chờ em làm học muội của anh.”