Chương 2: Trở lại

Giữa trưa, cái nóng như thiêu đốt.

Tiếng hát từ chiếc máy quay đĩa truyền ra ngọt ngào êm tai, tiếng kim nam châm xẹt qua đĩa nhạc đen làm cho giọng hát của nữ ca sĩ dịu lại. Đàm Trân Nhàn nằm trên ghế đu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mồ hôi mỏng thấm ướt vạt áo, dán sát vào người để lộ ra dáng vẻ mê người.

Trác Thừa Vũ lặng lẽ đi vào trong sảnh, nín thở thưởng thức dáng vẻ kiều diễm của người đẹp ngủ trong rừng, ca khúc thịnh hành phối với hồng nhan khiến căn phòng trở nên hương diễm hơn.

Ánh mắt hắn lướt qua cổ áo hơi mở, nhếch môi cười và huýt sáo ngả ngớn.

Động tĩnh quấy nhiễu người đẹp đang trong mộng, Đàm Trân Nhàn đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt cũng rất khác thường, hai tròng mắt không có tiêu cự đánh giá bốn phía xung quanh rồi mới định thần nhìn về phía người tới.

Cảm xúc trong mắt thay đổi vài lần, thù hận mãnh liệt hiện lên trong đôi mắt nâu xinh đẹp của nàng, "Trác, Thừa, Vũ!" Từng tiếng đều gằn xuống cơn giận nghiến răng.

Nàng đột nhiên đứng dậy, xông lên ra sức xé rách vạt áo nam nhân, "Ta gϊếŧ ngươi!”

Nam nhân ngạc nhiên chịu đựng sự điên cuồng đột ngột của nữ nhân, thân thể bị kéo lắc trái lắc phải, "Trân Nhàn? Em làm sao vậy?”

Móng tay Đàm Trân Nhàn nắm chặt vạt áo của hắn, hốc mắt nàng đỏ lên, thở hổn hển, nàng rất hận! Hận không thể khiến kẻ bạc tình này bị chém thành từng mảnh!

Người phía ngoài sảnh cũng có thể nghe thấy động tĩnh bên trong, Đàm Kỳ Đống vội vàng bước vào, "Tiểu Nhàn, con đang làm gì vậy!"

Đàm Trân Nhàn nhìn thấy phụ thân đã mất của mình vẫn còn đang sống sờ sờ đứng ở trước mặt ,nàng nhất thời kinh ngạc không nói nên lời. Đàm Kỳ Đống thấy nữ nhi vẻ mặt ngây ngốc, tưởng nàng gặp ác mộng, vội vàng gọi Tiểu Mãn tới, "Mau, đỡ tiểu thư về phòng nghỉ ngơi.”

“Vâng!” Tiểu Mãn lên tiếng đáp lại rồi tiến vào. Nàng ấy mặc áo đối khâm màu hồ lam, giọng nói trong trẻo, khuôn mặt tròn trắng hồng vẫn còn nét trẻ con, đôi mắt to sáng long lanh sinh động, khóe miệng ngọt ngào có lúm đồng tiền.

Đàm Trân Nhàn thấy hai người đã sớm chết đều đã sống lại, vả lại đều là người đã từng bị nàng hại khi còn sống. Nàng hoài nghi mình có phải mình rơi vào Địa Ngục vô tận hay không, trước mắt tất cả đều là ảo cảnh, đều là quỷ hồn tới tìm nàng đòi nợ!

Bước chân nàng loạng choạng, chỉ một mực lùi về phía sau, sống lưng đυ.ng mạnh vào góc tủ đau nhức nàng cũng không để ý, lắc đầu sợ hãi, "Đừng...... đừng tới đây...... không phải ta...... là hắn ta! Tìm hắn báo thù!" Nàng giận dữ chỉ vào Trác Thừa Vũ, "Đều là hắn ta làm hại!”

Ba người khác trong phòng nhìn nhau vớivẻ mặt khó hiểu. Tiểu Mãn cả gan tiến lên một bước, "Tiểu thư, em đỡ người về phòng nghỉ ngơi trước đi, người nhất định là đang nói mơ.”

"Đừng tới đây, đừng tới đây," Đàm Trân Nhàn co rúm người chạy sang bên cạnh, nàng bất lực nhìn xung quanh, "Đây là đâu? Đây rốt cuộc là nơi nào?" Nàng cúi đầu nhìn ngực mình, lại không tin sờ soạng, vết thương gì cũng không có, cây kéo vàng vừa rồi thật sự đâm vào tim, đau đến mức nàng muốn sống không được, muốn chết không xong, ý thức giãy dụa ước chừng một hai phút mới hoàn toàn đứt đoạn, nàng chắc chắn đã chết, lúc này tại sao sau khi tỉnh lại lại ở trong nhà mình? Lại còn là bộ dáng của mười năm trước.

Trác Thừa Vũ thấy nàng khác thường như vậy liền nhíu mày, thuận miệng lẩm bẩm, "Không phải là ma ám đấy chứ?”

Đàm Trân Nhàn nghe thấy khẩu khí lạnh nhạt này của hắn liền hận nghiến răng nghiến lợi, "Tôi còn chưa hỏi anh! Sao anh cũng ở đây? Anh không phải đang tự do tự tại ở nhân gian sao! Sao anh lại có thể nỡ chết được!”

Càng nói càng không thích hợp, lần này đổi lại là ba người còn lại đều sợ hãi. Đàm Kỳ Đống thử thăm dò hỏi, "Trân Nhàn... con, con đừng ăn nói lung tung, ai chết?"

"Chúng ta đều đã chết, đều bị hắn hại chết, chỉ có hắn còn sống, hiện tại sợ là cũng đã chết, ha ha ha ha ha... Đáng đời! báo ứng!" Đàm Trân Nhàn cười trong nước mắt, câu cú lủng củng. Nàng vẫn chưa bình tĩnh lại sau cái chết của mình, trong mắt người khác, quả thực so với phát điên cũng không khác gì nhau.

Đàm Kỳ Đống hết cách rồi, đành phải phái hai bà tử thô kệch đến kéo Đàm Trân Nhàn đang giãy dụa không ngừng về phòng trong, sau đó vái chào Trác Thừa Vũ, "Để hiền chất chê cười rồi, hôm nay cậu về trước đi, đợi Trân Nhàn chuyển biến tốt đẹp lại tới bàn bạc chuyện thi cử, cậu thấy sao?”

"Đàm thế bá, một mình bác có thể ứng phó được không?" Trác Thừa Vũ thầm nghi ngờ, vị đại tiểu thư điêu ngoa này ngày ngày nghe lời hắn chỉ đâu đánh đó, hôm nay tỉnh lại sao lại luôn miệng gọi hắn là kẻ thù?

“Cảm ơn cháu đã quan tâm, ta tự có tính toán." Đàm Kỳ Đống lại vái chào, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng, Trác Thừa Vũ cũng không tiện ở lại, đành phải phẫn nộ rời đi.

Đàm Kỳ Đống đưa mắt nhìn hắn rời đi, trầm mặc ngồi im ở giữa sảnh một hồi lâu mới sai người tới Tịch Giám Tự ở ngoại thành mời Đạo Hành đại sư đến.

Lúc Đàm phu nhân mang thai, hai vợ chồng vì cầu cho sinh nở được thuận lợi thường đi chùa miếu cầu nguyện, kết duyên với Đạo Hành đại sư. Khi đó đại sư đã nhắc nhở ông đứa bé trong bụng một đời duyên, hai đời mệnh.

Lúc ấy ông không hiểu, nhưng đại sư chỉ cười nói thiên cơ không thể tiết lộ, từ chối nói rõ tiểu tiết. Hôm nay nữ nhi đột nhiên hành xử kỳ quái làm cho ông nhớ tới chuyện này.

Đại sư rất nhanh đã tới, dáng vẻ trang nghiêm hiền lành, thân hình hơi đậm, mặc áo bào tay thụng, khoác áo cà sa màu nâu vàng, cổ đeo 108 hạt Phật châu thượng phẩm, bước đi nhẹ nhàng điềm đạm.

“Để ta nói chuyện với cô ấy một chút.”

Đại sư vừa vào cửa liền ra lệnh, tựa hồ đã sớm biết ngọn nguồn, không hề nằm ngoài ý muốn.

Đàm Kỳ Đống không dám chậm trễ, vội dẫn vào nội thất.

Không ngờ Đạo Hành sư phụ cũng không gặp mặt Đàm Trân Nhàn, chỉ tùy ý tìm một sân sau, nín thở trái phải, ngồi trên mặt đất, rất nhanh liền nhập định.

Đàm Trân Nhàn cũng không còn sức nữa, đang ngồi ngẩn người trong khuê phòng của mình, trong lòng vừa sợ hãi vừa bối rối, không biết rốt cuộc mình đã đến nơi nào. Nơi đây rõ ràng là nhà nàng của mười năm trước, chẳng lẽ sau khi chết còn có thể sống lại một lần nữa hay sao?

Trong bóng tối có tiếng Phạn tĩnh tâm an thần truyền đến, pháp hiệu được niệm tụng hùng hồn trang nghiêm, nàng đột nhiên cảm thấy quanh thân nhẹ nhàng, giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể, phiêu du tới một nơi hư ảo.

Xung quang trống rống, sương trắng lượn lờ.

Nàng nhìn chung quanh, chỉ thấy phía trước ngồi xếp bằng một lão hòa thượng mặc áo cà sa, lão hòa thượng hai tay chắp trước ngực, mặt mũi hiền lành, cười nhìn nàng.

“Sư phụ, con rốt cuộc đang ở nơi nào?" Nàng sợ hãi hỏi.

“A Di Đà Phật, sinh tử tử sinh, thế đạo luân hồi, vạn sự vạn vật đều tự có nhân duyên. Chúng ta sinh ra ở hồng trần thế tục này, chỉ có thuận theo nhân duyên mà có thành tựu. Thí chủ lần này chưa trốn vào lục đạo mà trở về nhân thế, đều là do nguyện lực gây nên. Tiếc rằng ráng hồng tuy đẹp, nhưng cảnh đẹp không lưu lại, vạn lần không thể nổi lên chấp niệm nữa.”

Đàm Trân Nhàn nghe hiểu, "Ý của người là, con đã sống lại một lần nữa ư?”

"Thế nhân trong lòng đều tồn tại vạn đức trang nghiêm Như Lai, chỉ vì tam độc phiền não bao trùm mà không lộ, nay phải lấy duyên khởi vô ngã, nhân quả tương tục định luật tu trị, lấy chuyển nhiễm thành tịnh, mới có thể trở lại như cũ." Lão hòa thượng cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, chỉ tiếp tục khuyên nhủ nói.

Đàm Trân Nhàn hiểu rõ, thì ra Phật tổ cho nàng sống lại một đời, là để cho nàng chuộc tội.

"Tịch diệt giám giới, nhớ kỹ nhớ kỹ!" Lão hòa thượng cuối cùng nói với nàng bốn chữ, liền theo khói mà tan. Đôi mắt Đàm Trân Nhàn cũng sáng hẳn lên, nàng lập tức ngồi dậy, phát hiện mình còn ở trong phòng, ngoài phòng cũng rất hỗn loạn.

“Tịch Giám hòa thượng viên tịch!" Nàng nghe được có người kinh hoảng kêu la.

***

Đi làm áp lực quá, chắc mình chẳng phù hợp với việc đi làm. Lên đây chơi với vài con chữ cho nhẹ người...