Chương 1: Sắp chết

Gió thổi nhẹ.

Không biết ai đã mở ra cái cửa sổ lớn ở sát đất này ra, tấm rèm lớn nặng bị gió mạnh thổi mở ra một khe hở dài và hẹp. Tấm rèm cửa sổ bằng vải nhung rơi xuống đất dấy lên từng đợt sóng đỏ tươi, tiếng gió lập tức gào thét rót vào trong Trác trạch trống trải đen kịt.

Giơ tay năm ngón tay lên cũng không thể nhìn thấy.

Chỉ có ánh trăng bạc nhợt nhạt xuyên qua lăng kính pha lê từ những ô cửa sổ được chế tác tinh xảo khúc xạ vào chút ánh sáng yếu ớt.

"Ha ha ha ha ha..." Có nữ nhân đang cười, thê lương mà bén nhọn, cất giấu bi thương thổn thức, vang vọng trong căn nhà đã từng tráng lệ này.

Tiếng bước chân hỗn loạn và lộn xộn từ xa đến gần, Đàm Trân Nhàn mặc áo bông trắng tinh khiết nhăn nheo mà rách rưới, đong đưa lắc lư từ lầu hai ra đến đại sảnh, cho dù là đã sa sút đến vậy cũng không che giấu được vẻ đẹp kinh diễm của nàng, chỉ là hiện tại nàng nhỏ yếu gầy gò, sắc mặt vàng vọt, đã sớm không còn dáng vẻ linh động kia.

Đồ đạc quý giá trong nhà đã bị chuyển đi từ lâu, nhưng giữa đại sảnh lại bày biện một chiếc trang điểm bằng gỗ cẩm lai trị giá vạn kim hắn tặng cho nàng.

Nó lẳng lặng nằm ở đó, không nhiễm một hạt bụi, mặt bàn đỏ sậm ánh lên làm cho người ta choáng váng.

Sao có thể thế được? Ngôi nhà này đã nhiều ngày không có người dọn dẹp.

Đàm Trân Nhàn chậm rãi tới gần, ngồi ở trước bàn.

Tấm gương hình bầu dục được trang trí bằng hoa văn điêu khắc quấn cành phản chiếu khuôn mặt trống rỗng của nàng. Bàn tay mảnh khảnh như củi khô của nàng chậm rãi sờ lên khuôn mặt đã sớm không còn sự xinh đẹp của tuổi trẻ. Lông mày, mũi, môi, tai mơ hồ còn có thể phân biệt, duy chỉ có ánh mắt ở trong gương tối không thể nhìn rõ, chỉ còn lại hai cái lỗ đen, hơn nữa sắc mặt dở sống dở chết của nàng nhìn thật sự có chút âm trầm.

Nàng đờ đẫn dời tầm mắt, dùng móng tay nhẹ nhàng cạo qua mặt sơn bóng loáng, tiếng xước chói tai vang lên, nàng lại hồn nhiên không cảm thấy khó chịu. Đầu ngón tay trượt theo mép bàn, chạm vào ngăn kéo thứ nhất bên trái, chậm rãi kéo ra - -

Một chiếc vòng tay phỉ thúy thanh để băng chủng màu sơn thủy.

Đàm Trân Nhàn lộ vẻ kinh hãi. Vòng tay này sao lại ở đây? Lúc đại phu nhân nhập liệm nàng rõ ràng nhìn thấy nó ngay ngắn đeo trên cổ tay nàng ấy.

Đại phu nhân vì trầm cảm mà tự sát, cả đời nàng ấy dịu dàng hiền thục, lại bị Trác gia ăn thịt người này hãm hại lừa gạt, cuối cùng rơi vào kết cục mất con không nơi nương tựa, mà nàng cũng là một trong những người đứng sau thúc đẩy.

Nàng run rẩy nhẹ nhàng kéo ngăn kéo tầng thứ hai bên trái ra.

Một cái yếm trẻ con nhuốm máu.

Nàng rụt tay lại vì sợ hãi.

Canh phá thai của Mạn Thanh là nàng đưa tới, một xác hai mạng, máu tươi nhuốm đầy màn trắng, bà đỡ dày dặn kinh nghiệm được mời tới đều bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, thậm chí còn nói chưa bao giờ thấy thấy tình trạng thê thảm như thế.

Ngăn kéo tầng thứ ba, kẹp tóc hồ điệp màu pháp lam cảnh thái bằng đồng tráng men, đồ trang sức mà Mộ Thu yêu thích nhất, nàng luôn cài trước khi bị gian nhân làm bẩn, giống như một con bướm thật sự dừng lại ở mái tóc đen nhánh của nàng, lấp lánh phát quang, trông rất sống động.

Tầng thứ tư, một gói thạch tín đã được mở sẵn.

Vì gϊếŧ người diệt khẩu, nàng đã hạ độc Tiểu Mãn dưới sự xúi giục của hắn.

Đàm Trân Nhàn nuốt một ngụm nước miếng, trong cái bàn này sao lại cất giấu toàn bộ nghiệt nợ do chính tay nàng tạo ra?

Bên phải còn có bốn ngăn kéo, ma xui quỷ khiến, nàng tiếp tục mở ra.

Tầng thứ nhất bên phải, một tờ hôn thư ố vàng viết tên nàng và Trác Quân Nghiêu, phu quân đoản mệnh của nàng bị nàng và đệ đệ ruột của hắn liên thủ hãm hại, cuối cùng cô độc chết trận sa trường.

Tầng thứ hai, một cái trống bỏi da dê.

Đàm Trân Nhàn hai mắt đẫm lệ. Cha mua cho nàng, lúc nhỏ cha luôn vui vẻ lấy vật này chơi đùa với nàng, cha yêu thương nàng nhất... Vốn nên an hưởng tuổi già lại bị nàng làm liên lụy, tuổi già khó giữ, phải chết tha hương.

Tầng thứ ba, một phong thư.

Đàm Trân Nhàn mở ra, chỉ có năm chữ, mực đỏ như máu, ngòi bút sắc bén như móng vuốt quỷ của Trương Dương - - nợ máu trả bằng máu!

Nàng không phân biệt được giờ phút này tâm tình là tuyệt vọng hay nhận mệnh, cũng không cảm thấy bàn trang điểm này, những vật này, thư này tới kỳ quặc đột ngột, thậm chí không nhận ra bút tích xa lạ này xuất phát từ tay ai, có lẽ chính là sứ giả địa ngục đến để đòi mạng, nàng không quan tâm, nàng đã sớm muốn chết.

Yên lặng kéo ngăn kéo tầng thứ tư ra.

Một chiếc kéo long phượng bằng vàng được chế tác cực kỳ tinh xảo, ở trong đêm tối vẫn phát sáng rạng rỡ.

Là để cho nàng tự sát sao? Nàng mơ hồ cảm thấy mình đáng chết, chỉ không nghĩ tới lại dùng phương thức hào phóng như vậy để kết thúc.

Nàng cầm kéo vàng ở trong tay, hoa văn long phượng trình tường làm nàng nhức mắt. Nếu còn có kiếp sau, nàng tuyệt sẽ không bỏ lỡ thâm tình, yêu hận mịt mờ, buồn bã dai dẳng, tội gì phải như vậy?

Cầm ngược cán kéo, mũi kéo để sát ngực, từ nhỏ nàng chưa từng bị đau, không bằng tốc chiến tốc thắng, lệ quang trong mắt Đàm Trân Nhàn vừa hiện ra, tay giơ kéo lên, mũi kéo đâm thẳng vào tim, máu tươi phun ra, tung tóe khắp nơi nhuộm đỏ bàn trang điểm, loang lổ khắp mặt gương.

Đau thấu tim, đau thấu tâm can.

Gió ác chớp mắt nổi lên, thổi bay rèm rủ lung lay dưới đất, tiếng gió thổi trong nhà giống như bách quỷ rêи ɾỉ.

Một đời mỹ nhân vang danh Mậu Thành cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, chết không nhắm mắt.