Chương 20

Chương 20

“Cậu ~ ưm” Sở Tử Kiện không hề cho cô cơ hội mở miệng. Đè cô lên thân cây, đầu lưỡi qua lại như con cá nhỏ mềm mại, miệng dính chặt nhau, nước miếng đi theo khóe miệng đỏ bừng chảy xuống.

Tay hắn không hề an phận? Tay người nào đó đặt lên trên đồng phục của cô uốn lượn qua lại, đi qua vùng bụng bằng phẳng, bò lên trên đỉnh núi cao vυ"t, như một con rắn nhỏ mềm mại.

Ngón tay vuốt ve chào hỏi, làm cho đầṳ ѵú đứng thẳng lên, giống như hòn đá nhỏ.

Sở Tử Kiện đang chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙© cũng không quên kiểm tra cảnh vật xung quanh. Nam sinh anh tuấn nào đó đang tìm kiếm ở gần đó.

Sở Tử Kiện nheo mắt lại, kéo vạt áo của cô gái lên, lộ ra thân thể trắng nõn đẫy đà.

Diệp Lạc không đề phòng nên bị hắn đánh lén, kêu lên một tiếng “A!”

Đôi tay bị nam sinh cầm chặt như gông cùm xiềng xích bẻ ngoặt ra phía sau, bộ ngực phập phồng, quả anh đào hồng hào trong suốt, không biết xấu hổ mời gọi hắn.

Đổng Nhiên bị tiếng kêu này hấp dẫn. Tưởng Diệp Lạc xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, vội vội vàng vàng đi tới phía trước. Trong miệng còn kêu tên cô.

Diệp Lạc vừa nghe có người tới, nước mắt rơi xuống. Thân hình giãy giụa mạnh mẽ, hai cặρ √υ" lớn trước ngực cũng đong đưa, làm người ta thèm nhỏ dãi.

“Đừng, Sở Tử Kiện, có người tới.” Môi đỏ nửa hé nửa mở, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Sở Tử Kiện nhìn thấy, du͙© vọиɠ tăng lên. Nghe thấy giọng nói của cô như vậy hắn còn hưng phấn hơn, hắn cố tình không nghe thấy.

Hắn không hề buông tay, môi nhếch lên, giống như ác ma u ám trong thần thoại, ngón tay như có như không sờ lên điểm mẫn cảm đỏ bừng.

“Tiểu Diệp Tử, chỗ này sao lại cứng thế. Vậy mà cậu nói không cần?” Hắn cúi đầu cắn lêи đỉиɦ nhọn đỏ bừng.

“Không ~” Diệp Lạc hai mắt rưng rưng, loạng choạng lắc đầu.

Phản kháng của cô Sở Tử Kiện không thèm để ý. Cầm lấy tay của cô ôm lấy cổ mình, mới nhìn, giống như hai người đều đang trầm mê trong tình ái.

Trước giờ Đổng Nhiên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Lạc. Ở trong ấn tượng của hắn, Diệp Lạc là thục nữ uyển chuyển xuất thân danh môn, tất cả mọi cử chỉ đều phù hợp với lễ nghi, cô nói chuyện thân thiết bình tĩnh, cô cười xinh đẹp lại xa cách. Những điều như thế, bắt lấy trái tim của Đổng Nhiên.

Nhưng lúc này, khóe mắt cô phiếm hồng, cảnh xuân dập dờn bồng bềnh, cắn lấy môi đỏ, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ ê a.

Cô rất hưởng thụ, Đổng Nhiên cảm thấy như vậy. Nếu không cô sẽ không ôm chặt lấy cổ của Sở Tử Kiện, để mặt hắn dính lên bộ ngực đẫy đà của cô. Chỗ đó nhất định rất mềm mại.

Trong một lần học thể dục, thầy thể dục tổ chức nhảy xa, Diệp Lạc không cẩn thận đứng không vững, ngã lệch bên trái, vừa vặn đυ.ng vào ngực hắn, tay hắn cũng đặt lên bộ ngực mềm mại.

Từ đó, vào ban đêm hắn vì cô mà trằn trọc.

Động tác của nam sinh rất kịch liệt, ngón tay cầm lấy đầṳ ѵú, kéo cho bầu ngực biến hình. Bàn tay càng đùa giỡn không hề cố kỵ gì nữa, giống như nặn bột, vuốt ve bầu ngực tuyết trắng.

Thật là thô lỗ. Đổng Nhiên cảm thán.

Nếu như là hắn, hắn nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn. Hắn tiếc nuối nắm chặt đấm tay, đáng tiếc trong tay hắn không có gì cả.

Nghĩ đến việc có người khác đang nhìn mình, Diệp Lạc khẩn trương mà toàn thân cứng lại, càng như thế, ngoài nào đó chạm vào cô càng thấy rõ phản ứng hơn, đặc biệt là đầṳ ѵú kia, dính đầy nước miếng trong suốt, gió thổi qua, liền run rẩy.

Như thế, Sở Tử Kiện càng có thêm ý định trêu đùa cô.