Chương 21

Chương 21

Đổng Nhiên không thấy việc ác độc như vậy là thú vị, nhìn thấy cô gái mình thích trấn trọc triền miên dưới thân người khác.

Cô thật xinh đẹp, lúc này khoé mắt còn chảy ra một giọt nước mắt, càng động lòng người hơn.

Hắn tự giễu mà nhếch môi, Đổng Nhiên à, mày không nên mơ ước người không thuộc về mày.

Lúc này Diệp Lạc ưỡn ngực, bầu ngực trắng nõn như miếng đậu hủ bị người nào đó nắn véo trong tay, xoa nắn.

Sở Tử Kiện muốn cho cô có một trận đánh dã chiến mất hồn. Nâng đầu gối lên, để ở giữa hai chân của cô, nghiền nát cánh hoa hai bên.

Quán lót ren mỏng manh đã dính đầy dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, sáng lấp lánh.

Mật nước không chút thẹn thùng, chảy theo qυầи ɭóŧ, làm ướt quần hắn.

“Uhm ~” Diệp Lạc hai mắt mê mang, trong miệng nỉ non rêи ɾỉ.

Giống như một con mèo nhỏ, cầu xin chủ nhân âu yếm.

Đôi mắt Sở Tử Kiện co rút, cô càng thuận theo, sự bạo ngược trong lòng Sở Tử Kiện càng kịch liệt hơn, hận không thể nuốt cô vào bụng, hai người vĩnh viễn không chia lìa.

“Tiểu Diệp Tử, cậu coi cậu dâʍ đãиɠ như thế nào kìa?” Sở Tử Kiện cởϊ qυầи lót của cô ra, treo chiếc qυầи ɭóŧ ren trên ngón tay đung đưa trước mặt cô.

Đôi tay Diệp Lạc đẩy đẩy ngực hắn, “Không có.”

Sở Tử Kiện không thèm để ý cô nói dối lòng.

“Tiểu Diệp Tử, có muốn không, muốn thì mình sẽ cho cậu.”

Hắn cười tà ác, ngón tay nắn véo xung quanh đầṳ ѵú, đầu gối không nhanh không chậm cọ xát mật huyệt ướŧ áŧ của cô.

“Ừ… A ~” Trong mắt Diệp Lạc nổi lên một tầng hơi nước, đầṳ ѵú cùng với cánh hoa ngứa ngáy giống như có dòng điện chạy qua, truyền đi khắp người. Cô nhịn không được phát ra tiếng than thở.

“Rất thoải mái, đúng không?” Sở Tử Kiện đối với chuyện rất vừa lòng.

Tăng thêm sức lực, dưới ánh mắt của cô hung hăng chà đạp bầu ngực trắng nõn, chỉ chốc lát sau, những vệt đỏ nổi lên chồng chất.

Cánh hoa cũng không buông tha, nhéo lấy hạt đậu nhỏ làm nó sưng to, hung hăng véo mạnh.

“A!” Diệp Lạc hét lên một tiếng kinh hãi, suýt nữa thì tiết ra.

Sở Tử Kiện cười nhẹ, “Thế nào? Có phải sảng khoái lấy đúng không? Cậu coi hoa huyệt phấn hồng của cậu nè, lúc đóng lúc mở, có phải đang muốn ăn gì đó đúng không?” Trong mắt hắn đều là ý cười vui vẻ.

Đúng là lúc này Diệp Lạc đã hết chịu nổi. Nghĩ đến những việc hai người đã từng làm, mọi cử động của hắn, đều tạo ra sóng to gió lớn ở trên người cô.

Càng như vậy, mỗi lần hắn trêu chọc cô liền hưởng thụ được nhiều hơn.

Giống như lúc này, cô rất khát vọng, bị hắn hung hăng xỏ xuyên qua.

“Tiểu Diệp Tử, rốt cuộc cậu muốn ăn cái gì?” Sở Tử Kiện giống như đang khó hiểu, ngón tay lại chưa từng dừng lại, bóp lấy viên trân châu nhỏ, làm hoa huyệt phun đầy mật dịch.

“A ~” Diệp Lạc khẩn trương cắn môi dưới, không cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ thẹn thùng.

Nhưng càng kháng cự, thân thể càng mẫn cảm, hận không thể, hận không thể…

Sở Tử Kiện rất có kiên nhẫn. Khi còn ở quân đội, hắn có thể phục kích trên mặt đất một ngày không nhúc nhích để quan sát tình hình quân địch, lúc này, hắn cũng có thể chậm rãi từ từ làm Diệp Lạc mở miệng cầu hoan.

“Tiểu Diệp Tử, cậu coi vυ" cậu nè, có phải nếu mình xoa nó nhiều hơn thì nó sẽ càng lớn hơn đúng không?.” Nói xong hắn cũng không quên xoa bóp đầṳ ѵú mẫn cảm.

“Cậu yên tâm, về sau mỗi ngày mình đều sẽ mát xa cho cậu, tranh thủ từ cup C nhảy lên cup D.”

“Cậu có thể đừng nói nữa ~ được không?” Cao trào của cô đã tới gần.

Vừa nghe mấy lời nói thô tục này của hắn, mật dịch chảy càng nhiều hơn, làm cả bàn tay Sở Tử Kiện trơn trượt.

“Được, không nói, không nói chúng ta làm đi? Nhìn coi nước miếng của cô nè, làm cả bàn tay mình ướt đẫm.” Nam sinh vừa nói, vừa dùng bàn tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ bôi lên trên hai vυ" của cô.