Chương 19

Chương 19

Cha mẹ Diệp gia đang ở nhà, Diệp Lạc bị hắn đặt dưới thân, náo loạn một hồi, cả người cô mềm mại vô lực.

Sở Tử Kiện ăn đã rồi, cũng không dám tiếp tục quấn lấy Diệp Lạc. Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt.

Từ sau khi hai người tâm ý tương thông, Sở Tử Kiện không hề e dè thân mật với cô, ánh mắt kia nóng bỏng, tình cảm mãnh liệt triền miên giống như đêm đó.

Diệp Lạc chỉ xấu hổ cúi đầu, không dám đáp lại. Từ từ, thầy cô giáo trong lớp cũng nhìn ra manh mối. Hai người đang đắm chìm trong tình yêu, ánh mắt nhìn người đối diện đều là tình nồng ý mật, tràn ngập màu hồng.

Đổng Nhiên làm lớp trưởng, đương nhiên nhìn không vừa mắt bạn gái cũ của mình với người đàn ông khác suốt ngày anh anh em em.

Bọn họ không cần có động tác quá đáng, chỉ nhìn nhau cười một cái cũng đủ làm hắn ăn một bình dấm cả ngày.

Diệp Lạc thông minh dịu dàng như vậy, giơ tay nhấc chân đều phù hợp với một nửa kia trong tưởng tượng của hắn. Vậy mà lại thích một cậu ấm chỉ có bối cảnh gia đình, không học vấn không nghề nghiệp.

Đổng Nhiên đương nhiên không phục, mặc dù bây giờ hắn không là gì của cô, nhưng cũng có thể lấy danh nghĩa hoạt động lớp không cho hai người có thời gian ở bên nhau.

Vài lần, Sở Tử Kiện nổi giận đùng đùng mà bóp bóp nắm tay.

Đổng Nhiên nghĩ thầm, đánh đi, đánh đi, còn đang sợ cậu không dám đánh đó.

Sở Tử Kiện đương nhiên khinh thường loại gà mờ yếu đuối nhu nhược này. Ở trong quân đội, loại người này hay đi theo sau đuôi hắn kêu Anh Sở Anh Sở, hoặc là, tránh hắn còn không kịp.

Loại này xương cứng, nhưng ánh mắt không đủ tốt. Được lắm, dám mơ ước Tiểu Diệp Tử đúng không, để hắn cho Đổng Nhiên biết Diệp Lạc rốt cuộc là người của ai.

Tuy nói thành tích bây giờ của Sở Tử Kiện không thể so sánh với Đổng Nhiên, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.

“Đổng Nhiên, Diệp Lạc ở rừng cây nhỏ sau núi chờ cậu, cô ấy nói cậu bỏ quên khăn quàng cổ ở chỗ đó.” Cô gái tới báo tin cột tóc đuôi ngựa, làm mặt quỷ với Đổng Nhiên.

Đổng Nhiên vừa nghe thấy Diệp Lạc đang tìm mình thì rất vui vẻ, có phải cô ấy đã thay đổi ý định.

Tuy nói như thế nhưng trên mặt hắn vẫn không thay đổi biểu cảm gì. Lông mày nhíu lại, giống như có chuyện gì lớn lắm, chỉ có khóe miệng nhếch lên tiết lộ tâm trạng ngay lúc này.

“Làm gì vậy ~” giọng oán trách yêu kiều của Diệp Lạc vang lên.

Sau giờ học, Sở Tử Kiện không nói gì liền kéo cô đến rừng cây nhỏ sau trường học. Nơi này còn chưa khai phá hết, rất âm u, dọa người.

Sở Tử Kiện trấn an sờ sờ sợi tóc mềm mại của cô.

“Đừng sợ, mình ở đây với cậu mà, nếu như có ma quỷ, mình đánh hắn một quyền là hắn chạy đi liền.”

Vừa dứt lời, hắn liền đè cô lên trên thân cây màu nâu.

Nơi này cây cối tươi tốt, lộn xộn, sinh trưởng nghiêng nghiêng, bùn đất mang theo hơi thở ẩm ướt, cùng với gió nhẹ lạnh lẽo.

Cực kỳ giống phim trường để quay mấy bộ phim ma quỷ kém chất lượng trong nước.

“Tiểu Diệp Tử, cho mình hôn một cái.” Sở Tử Kiện là người có tính tình nôn nóng, kể từ ngày đó hai người "làm" với nhau, Diệp Lạc không hề cho hắn lại gần.

Trong nhà, không được, sợ cha mẹ cô nghe thấy. Muốn dụ cô đi khách sạn mướn phòng, cô đến trước quầy tiếp tân thì nói mình đi nhầm, sau đó trốn nhanh như chớp, chỉ để lại Sở Tử Kiện một mình thở dài.

Người không biết, còn tưởng rằng hắn đang cưỡng ép trẻ vị thành niên đó.

Nếu đã vậy, thì mang cô ra ngoài đánh dã chiến.

“Cậu…” Diệp Lạc còn chưa nói xong thì đã bị hắn chặn miệng.

Lưỡi hắn cuốn lấy đầu lưỡi của cô, linh hoạt càn quét khoang miệng ướŧ áŧ ấm áp.

Vừa tinh thế vừa thô lỗ liếʍ láp từng chiếc răng nho nhỏ bóng loáng, đảo qua đảo lại trên cánh môi hồng nhuận.