Chương 18

Chương 18

Cũng may đường đi đủ ẩm ướt, cũng may nam sinh làm dạo đầu rất tốt, Diệp Lạc chỉ cảm thấy hơi trướng.

Sở Tử Kiện cúi đầu, may quá không có chảy máu, chẳng qua cánh hoa hai bên đã ở trong trạng thái trong suốt, giống như chỉ chịu được một kích. Nhưng hắn biết, nơi này cực kỳ dẻo dai.

Không đợi Diệp Lạc hoàn hồn lại, Sở Tử Kiện đã bóp chặt vòng eo tinh tế, bắt đầu thọc vào rút ra.

Mái tóc đen dài phân tán khắp gối đầu, theo tiết tấu thọc vào rút ra, lúc lên lúc xuống mà xõa tung.

“Sở Tử Kiện ~” môi đỏ lúc đóng lúc mở, trong miệng khi thì nỉ non tên của nam sinh, khi thì không chịu nổi mà duyên dáng kêu to. Mũi ra sức hít thở, hồng hồng.

Đôi mắt đong đầy như nước mùa thu, yêu mị mê hoặc lòng người, hàng mi dài như chiếc quạt, cô gái không rành thế sự, lại rất xinh đẹp kiều diễm.

Nếu nói đến xinh đẹp, Sở Tử Kiện đã gặp không ít mỹ nhân, năm sông bốn biển, đại giang nam bắc, có bao nhiêu loại mỹ nhân. Hoặc là dịu dàng như cành liễu nghiêng nghiêng trong gió, hương vị thanh thoát, hoặc là vũ mị như một đóa hoa hồng ướŧ áŧ kiều diễm, làm người ta muốn ngắt lấy, hoặc là ngạo nghễ như băng tuyết mùa đông, nhưng hắn gặp cô quá sớm, sớm đến nổi hắn không có tâm trạng liếc mắt nhìn cô gái khác.

“Tiểu Diệp Tử, anh thích em.” Sở Tử Kiện từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô gái trần như nhộng, ánh mắt sáng bừng.

Trong mắt cô gái có hơi nước, nhìn không rõ ràng. Chỉ gật đầu, coi như nghe thấy.

“Còn em, Tiểu Diệp Tử, em có thích anh hay không?” Sắc mặt hắn như một cảnh quay chậm của phim điện ảnh trữ tình, từng giây từng giây chậm rãi gần lại, cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt đen như mực mang cảm xúc rõ ràng, tràn ngập tình yêu say đắm và chân thành.

Trước khi, lâu lâu Diệp Lạc cũng sẽ đọc tiểu thuyết ngôn tình, rất thường xuyên thấy câu như vậy.

“Trong mắt hắn nổi lên mưa gió, rất rõ ràng là đang tức giận.” Hay là câu “Đôi mắt cô tràn đầy sự sung sướиɠ, giống như cô bé bán diêm nhận được bánh mì và ấm áp.”

Cô cười cười, đôi mắt không có tiêu cự, cô lại có thể nhìn ra được những lời đa tình như vậy, nhưng lúc này, đúng là cô bị mê hoặc, thấy được tuyết trắng mùa đông, gió nhẹ mùa hè, ánh mặt trời ấm áp mùa thu, hương hoa mùa xuân, tất cả tốt đẹp đều nở rộ trong mắt hắn.

Cô gật gật đầu, đôi mắt đầy nước. Không biết là do va chạm di chuyển của nam sinh hay là do sự nghiêm túc của hắn mà khóc.

Cô chủ động ôm lấy cổ của nam sinh, bầu ngực sữa non mềm kề sát lòng ngực phập phồng không ngừng của hắn, như thế, trái tim của hai người sẽ hiểu nhau đúng không.

Vì sao cô lại do dự, vì sao lại sợ hãi, vì sao lại không dám theo đuổi thứ mình muốn? Cô thừa nhận, từ đầu đến cuối, cô vẫn yêu hắn như vậy.

Hắn hôn triền miên, từ chiếc cổ thon dài như thiên nga, hôn qua vành tai trong suốt hồng nhuận, đến bầu ngực trơn trượt nảy nở, từ từ đến bụng nhỏ bằng phẳng, bàn tay vuốt ve bờ lưng bóng loáng, nhẹ nhàng như cánh bướm, eo nhỏ xinh tinh tế, bờ mông mượt mà, đều bị một tay hắn nắm giữ.

Nhìn kỹ, bầu ngực no tròn mềm mại như đậu hủ nhảy lên nhảy xuống dưới sự di chuyển của hắn, giống như hai con thỏ nhỏ, cô gái bị nam sinh lôi kéo lên cao, lại bỗng chốc rơi xuống, tạo thành một đường cong mê người.

Sở Tử Kiện rèn luyện nhiều năm ở quân doanh, thể lực và sức chịu đựng không cần phải nói, cặp mông vểnh kia, bị hắn đánh mấy cái, hiện lên tầng vệt đỏ.

Vậy mà hắn còn cảm thấy dùng sức chưa đủ, trong miệng còn nhịn không được cảm thán.

“Tiểu Diệp Tử, em chặt quá!”

Diệp Lạc không nghe nổi mấy lời thô tục, e lệ ngượng ngùng bịt kín miệng hắn.