Chương 17

Chương 17

Sở Tử Kiện nhận lấy ánh mắt xem thường của cô, hắn coi như đây là liếc mắt đưa tình.

Trong lòng nóng lên, hôn một cái thật mạnh lên miệng Diệp Lạc.

Ngón tay đâm sâu vào bên trong xoa nắn, ngón tay co duỗi, đốt ngón tay cố ý vô tình cào khẽ vách tường hoa huyệt mềm mại, làm cô gái rêи ɾỉ yêu kiều thành tiếng.

“Đau, Sở Tử Kiện!” Cô giận dữ hét lên.

Nam sinh coi như là cô đang làm nũng, dụ dỗ sờ sờ đầu cô, lực trong tay tăng lên, thừa dịp bên trong mẫn cảm ẩm ướt, đốt ngón tay lại đẩy sâu vào bên trong hơn một chút.

“Tiểu Diệp Tử, cậu thả lỏng chút đi. Chặt quá, mình không di chuyển được.” Lông mày anh tuấn nhăn lại, giống như gặp địch lớn.

Diệp Lạc nghe vậy còn tưởng rằng hắn chuẩn bị kết thúc. Phối hợp với hắn mở hai chân ra, cánh hoa co rút mà chảy ra chút nước, từ từ nhiều hơn, hương thơm xử nữ đập vào mặt hắn.

Ai ngờ hai người chỉ cách một cái bụng, nhưng tâm ý lại không tương đồng.

Cô cho rằng đã kết thúc nhưng trong mắt người nào đó đây chỉ mới là bắt đầu.

“A ~” một tiếng than nhẹ bị đè nén lọt ra khỏi miệng.

Dưới thân giống như bị một cây sắt mạnh mẽ nhét vào, mật động chỉ bằng một ngón tay lập tức tràn đầy, một phần là do kích cỡ không hợp dẫn đến đau đớn, cơ bắp căng chặt rất tê mỏi, còn có cảm giác thỏa mãn nói không rõ…

“Cậu… Cậu lừa mình!” Trong khoảnh khắc khuôn mặt cô đầy nước mắt, đôi mắt to ngập nước hơi hơi phiếm hồi, giống như con thỏ trắng nhỏ bị ủy khuất, rất đáng thương. Làm người xem vừa cảm thấy đau lòng, vừa có cảm giác bạo ngược muốn nuốt cô vào trong bụng.

Đôi tay mềm mại nhỏ bé chống lên l*иg ngực nóng bỏng của hắn, không cho hắn tiếp tục đi vào.

Lúc này Diệp Lạc vừa đau vừa tức, hận không thể cho hắn một cái tát, giơ tay lên, nhưng lại không có một chút sức lực.

Xúc cảm này làm cho Sở Tử Kiện tiến lùi cũng không được. Khác với đôi tay thô ráp của hắn, nơi đó giống như nhung lụa thượng đẳng được tầng tầng lớp lớp bao bọc, chặt chẽ gắt gao không một khe hở, áp lực đè nén làm hắn xúc động mới nổ mạnh.

Chỗ sâu nhất giống như cái miệng nhỏ gào khóc đòi ăn, như có như không mυ"ŧ mạnh vào.

Thân hình cường tráng đầy mồ hôi, ẩm ướt trơn trượt. Từng giọt mồ hôi rớt xuống trước ngực của cô, ánh mắt sáng như đuốc, giống như chờ đợi cô cho phép.

Hắn khó chịu cũng không nói với cô.

“Tiểu Diệp Tử ~” hắn thử di chuyển eo. Đáp lại hắn chính là lông mày cô nhăn lại.

Hắn biết lần đầu tiên của con gái sẽ ảnh hưởng đến mấy lần sinh hoạt kế tiếp, vì thế, phải làm cho cô hưởng thụ thật tốt, để tránh cho lần sau cô biến thành con rùa rụt đầu.

Nếu không, phúc lợi kế tiếp cũng không có.

Khuôn mặt anh tuấn dán lên bầu ngực trắng nõn như đậu hủ, đầu lưỡi vòng quanh đỉnh nhọn đỏ bừng, mυ"ŧ mạnh vào, phát ra tiếng chụt chụt.

Chỗ này của Diệp Lạc cực kỳ mẫn cảm, vừa chạm vào cả người cô đã run rẩy, biểu hiện rõ nhất là chỗ kia chảy ra nhiều nước hơn, ẩm ướt.

Còn chưa đủ, ngón tay sờ đến chỗ hai người kết hợp, khıêυ khí©h viên trân châu nhỏ đang nhô đầu ra, nắn véo, làm cho Tiểu Đậu Đậu bắn ra.

“Hừ ~” hai người đồng thời hừ nhẹ.

Diệp Lạc là bị hắn kí©h thí©ɧ, mà Sở Tử Kiện, là bị cô hung hăng kẹp chặt, thiếu chút nữa bắn ra.

Làm ơn, thứ đồ kia của hắn còn ở bên ngoài hơn phân nửa, mới như vậy để tước vũ khí đầu hàng nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của hắn ở quân khu sẽ không giữ được.

“Tiểu Diệp Tử, cậu kiên nhẫn một chút.” Ngoài miệng thì nhẹ giọng an ủi, dưới thân lại mạnh mẽ vặn bung chân của cô ra, cắm vào chỗ sâu nhất.