Chương 16

Chương 16

Hơi thở của hắn nóng bỏng, không kiêng nể gì phà vào ngực cô.

Đầu nhũ nhỏ sưng đỏ, run rẩy phập phồng run lên trước ngực, giống như trên miếng bánh bông lan tuyết trắng có một quả anh đào hồng nhạt.

Bàn tay hắn thô ráp như có ma lực, không có cách trở gì mà di chuyển khắp thân thể của cô gái.

Đảo mắt, liền đi tới nơi trân quý nhất của cô gái.

“Sở Tử Kiện.” Cô ra vẻ tàn nhẫn mà hô lên.

Ở trong mắt Sở Tử Kiện, chính là một con mèo nhỏ nhu nhược xúc động rêи ɾỉ.

Nam sinh cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô lại, không cho đôi môi đỏ mọng này nói ra lời hắn không thích nghe. Cứ như vậy đi, hắn chờ không kịp.

Đôi tay hắn đặt lên bầu ngực của cô gái, cặp nhũ trắng nõn bị chà đạp thành đủ loại hình dạng, hạt đậu nhỏ đỏ tươi nằm giữa khe hở của mấy ngón tay, kéo mạnh ra, làm cô gái bị kí©h thí©ɧ kêu loạn lên, nhưng trong miệng lại không phát ra được tiếng nào. Từng tiếng rên yêu kiều đều bị đầu lưỡi hắn ngăn lại.

Hai chân vốn dĩ đang khép chặt cũng bị hắn mạnh mẽ mở ra, đầu gối hắn chống vào giữa hai chân cô, cách một lớp vải dệt mỏng manh nghiền nát hoa huyệt mềm mại, cánh hoa hai bên đầy đặn, chưa từng thấy người khác, bị chạm vào nhẹ nhàng, liền kí©h thí©ɧ mà chảy nước, huống chi là dưới sự khıêυ khí©h của hắn?

Đầu lưỡi hắn cuốn lấy chiếc lưỡi của cô, dùng sức cắn nuốt, Diệp Lạc cảm thấy hắn không cẩn thận một cái, sẽ nuốt chủng cô vào trong bụng.

“Tiểu Diệp Tử, mình sẽ nhẹ nhàng mà.” Ánh mắt Sở Tử Kiện sáng như sói đói nhìn thấy con cừu nhỏ, đỉnh đầu cũng không thả lỏng.

“Cộc cộc cộc.” Tiếng đập cửa vang lên.

“Diệp Tử, thời gian không còn sớm nữa, các con học xong chưa?” Là giọng nói ôn hòa của mẹ cô.

Bà làm sao tưởng tượng được con gái ngoan ngoãn của mình lúc này đang bị người ta vặn bung hai chân, một đôi tay thon dài đang di chuyển ở nơi riêng tư của cô, hai cánh hoa ướt đẫm bị hắn tách ra, ngón tay từ từ thọc vào rút ra trong hoa huyệt.

Đôi mắt Diệp Lạc đong đầy nước, mí mắt cũng nhíu lại, môi đỏ bị hôn đến mức sưng lên.

Trong mắt cô đầy vẻ khẩn cầu, nhưng Sở Tử Kiện không hề mềm lòng. Hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô.

“Cậu có thể xử lý tốt.” Vừa nói xong ngón tay đã bắt đầu thăm dò vào sâu bên trong.

Hắn dùng lòng bàn tay vuốt ve hai bên hoa huyệt, cấu tạo bên trong rất mềm mại, mà hắn chưa từng tiếp xúc.

Cô gái hắn chờ đợi mười mấy năm, cho dù là thánh nhân, đối mặt với cơ thể như ngọc, chân thật sống động, cũng không kiềm chế được.

Lúc này, Sở Tử Kiện cảm thấy mình giống như đang bay trên trời, hạnh phúc không chân thật.

“Diệp Tử?” Ngoài cửa là giọng nói quan tâm của mẹ cô.

“Mẹ, a!” Diệp Lạc hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Ngón tay hắn lại chui sâu vào phía trong hơn.

“Tiểu Diệp Tử, cậu thật chặt.” Sở Tử Kiện dường như không có việc gì mà nói.

“Diệp Tử, làm sao vậy, không có chuyện gì chứ?”

“Mẹ, con không sao.” Diệp Lạc vừa dùng sức ngăn cánh tay của hắn vừa nói.

“Sở Tử Kiện đã bò qua cửa sổ đi rồi. Mẹ, không có chuyện gì thì con ngủ nha.”

Mẹ cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng hơi nghi ngờ, sao giọng nói của Diệp Lạc lại yếu ớt như vậy.

“Tiểu Diệp Tử, nếu như mẹ cậu đi vào thấy như vậy có khả năng sẽ lấy cây chổi đánh chết mình đúng không?”

Ngón tay vuốt ve vách tường chặt chẽ trong hoa huyệt, miệng cũng không nhàn rỗi, ngậm lấy một nhũ hoa, giống như con nít bú sữa.

Diệp Lạc thấy hắn lại đùa giỡn. Hắn còn mặt mũi nói hả? ….