Chương 15

Chương 15

Chuyện phát triển kế tiếp Diệp Lạc không hề nghĩ tới.

Rõ ràng là học bù rất đứng đắn, lúc này cô lại bị người ta cởi hết cả thân trên ném lên giường, ngay sau đó, thân thể cường tráng của nam sinh đè ép lên.

“Cậu đừng…” Diệp Lạc duỗi tay ra, đẩy lên l*иg ngực trần trụi của hắn.

Không sai, cái người này thật sự không biết xấu hổ, đã tự cởϊ áσ của mình ra từ lúc nào không biết.

Cô nhút nhát sợ sệt mà nhìn hắn, trong mắt ẩn ẩn chút nước, lông mi giống như cây quạt nhỏ mà hơi run run, hốc mắt ửng đỏ.

Dáng vẻ này làm người ta mềm lòng, cũng đem chỉ số bạo ngược của nam sinh nhân lên gấp đôi.

“Mình sợ.” Cô nhẹ nhàng nói ra một tiếng nhu nhược mềm mại.

Sở Tử Kiện kéo tay nhỏ đang đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, kéo đến bên miệng hắn, nhẹ nhàng hôn một cái.

“Tiểu Diệp Tử, đừng sợ, mình sẽ nhẹ nhàng.”

Cô gái làm hắn ngày đêm mong ước, có trời mới biết chỗ kia dựng thẳng lên, buổi tối hắn chỉ nghĩ tới cô không phòng bị như một đoá hoa nhỏ nở rộ dưới thân hắn biết bao nhiêu lần, lần thứ nhất hắn mãnh liệt phóng thích rồi tỉnh lại, người trong mộng trước sau vẫn là cô, mềm mại yêu kiều, lúm đồng tiền như hoa, kiều nộn khả ái, tinh xảo quyến rũ.

Giờ phút này, tự chủ của Sở Tử Kiện không đủ để làm hắn dừng lại.

“Cậu đừng…” Đôi tay Diệp Lạc bị đặt ở trên cổ của hắn, cô không bắt lấy được bất cứ cái gì.

“Tiểu Diệp Tử, đừng sợ, mình sẽ nhẹ nhàng.” Sở Tử Kiện cúi đầu ngậm lấy một hạt đậu đỏ xinh xắn, động tác nhẹ nhàng giống như vuốt cánh bướm.

“Chính là như vậy, sẽ làm cậu thoải mái.” Giọng nói hắn mơ hồ không rõ.

Trong phòng tối thui, thân thể cô gái trắng nõn trần trụi giống như hoa quỳnh khó khăn lắm mới nở rộ vào ban đêm, hương thơm bát ngát.

Hai chú thỏ mập mạp trước ngực bị một tay cầm lấy, có khi bị nắm toàn bộ ở trong tay, giống như đang vuốt ve cục bột, xuất hiện đủ loại hình dạng trong tay hắn.

Khi thì nắn véo nhuỵ hoa, lôi kéo lên trên, lúc này, trong miệng Diệp Lạc phát ra tiếng ê a nhẹ nhàng, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, giống như được làm từ nước.

Sở Tử Kiện bất đắc dĩ lắc đầu, cảm xúc thật tốt.

Nhũ thịt trơn trượt, sờ vào giống như đậu hủ mới ra lò, mềm mại non mịn, nắn véo trong tay giống như đám mây ngọt ngào.

Rốt cuộc có ngọt ngào hay không, Sở Tử Kiện tưởng tượng, liền cúi người, ngậm lấy một đầu nhũ.

Cảm giác này quá kỳ dị, làm Diệp Lạc đột nhiên không kịp phòng ngừa. Nhìn hắn há miệng cắn lấy bầu ngực trắng nõn, hận không thể nuốt vào bụng.

Trong lòng Diệp Lạc run rẩy, cảm thấy dường như hắn muốn ăn cô. Diệp Lạc nghĩ như thế, nhưng không ngờ hắn lại nói ra.

“Tiểu Diệp Tử, thật muốn ăn cậu vào bụng.” Sở Tử Kiện ngẩng đầu, tươi cười thỏa thích ác ý.

Diệp Lạc có thể cảm giác được sự vui sướиɠ của hắn, trò chuyện như thế này làm Diệp Lạc bình tĩnh lại, không hề kháng cự sự vui sướиɠ nữa.

Đầu nhũ bị lưỡi hắn liếʍ mυ"ŧ, hắn dùng hàm răng nhấm nháp đầṳ ѵú.

Cô gái tóc đen phủ lên ra giường, dưới ra trải giường màu trắng da thịt càng lộ sự trắng nõn như ngọc.

“Tiểu Diệp Tử, cậu thật xinh đẹp.” Sở Tử Kiện nhìn cảnh đẹp trước mắt nói ra lời tán thưởng tự đáy lòng.

Đầu óc Diệp Lạc hốt hoảng, trong đầu chỉ biết cắn chặt răng, không thể để người ngoài cửa nghe thấy.

Cô càng áp lực nhẫn nhịn, điềm đạm đáng yêu, nam sinh càng được một tấc lại muốn tiến một thước, không kiêng nể gì nữa.

Editor: Vẫn chỉ là thịt vụn Lang Kỵ Trúc Mã - Chương 15