Chương 14

Chương 14

Khác với Đổng Nhiên thân sĩ ôn hòa, nhẹ nhàng quân tử, Sở Tử Kiện nhiệt tình như lửa làm Diệp Lạc nửa vui sướиɠ nửa mê mang.

Một tuần sau, hắn lấy cớ yêu cầu Diệp Lạc dạy kèm cho hắn để ban đêm có thể ở lại phòng của Diệp Lạc.

Hai người ngồi ở trước bàn giải đề, ánh mắt người nào đó vẫn luôn lưu luyến dừng lại trước ngực cô.

Sở Tử Kiện vốn là động vật ăn thịt, no ấm tư dâʍ ɖu͙© (ấm no thì nghĩa đến dâʍ ɖu͙©), ánh đèn vừa vặn, không khí yên ắng, cô gái nhỏ ngọt như đường, mềm mại trắng nõn, thấm vào lòng người.

“Cậu nhìn đây, tích phân x bình phương …” Cô gái vẫn chưa chú ý đến ánh mắt khác thường của hắn, tầm mắt vẫn dừng trên tờ giấy trắng mực đen.

Sở Tử Kiện học bù vốn dĩ trong lòng mang theo ý xấu, cố gắng áp lực một tuần, làm cho Diệp Lạc thả lỏng cảnh giác, bây giờ đã là cực hạn.

“Tiểu Diệp Tử, có phải chỗ đó của cậu dính gì dơ đúng không?” Hắn vừa nói vừa dùng bàn tay có hạnh kiểm xấu sờ lêи đỉиɦ đầu nhọn nhọn nhô lên.

“A!” Diệp Lạc không hề đề phòng bị hắn đánh úp bất ngờ, trước ngực vì bị kí©h thí©ɧ mà run lên, mặt đỏ bừng.

Hôm nay Sở Tử Kiện tới sớm hơn bình thường nửa tiếng, Diệp Lạc vừa mới rửa mặt xong chưa kịp mặc nội y vào.

Vốn dĩ cô vô cùng hoảng loạn, thấy sắc mặt hắn như thường, trái tim đập bang bang cũng dần dần bình tĩnh lại, nghiêm túc giảng đề cho hắn. Ai ngờ hắn còn có chiêu sau.

“Tử Kiện, đừng.” Cô co rúm lui về sau, đối diện với ánh mắt của hắn, nóng bỏng trực tiếp, như một con báo vận sức chờ hành động.

Đêm nay sẽ không yên ổn, trong đầu Diệp Lạc lập tức toát ra ý nghĩ này.

Sở Tử Kiện nhếch môi, mở miệng nói, “Mình giúp cậu lau sạch.” Làm người tốt nhưng không có ý tốt, giống như chỗ hắn lau không phải nơi mẫn cảm như vậy.

Cô có ý đồ dùng tay ngăn cản Sở Tử Kiện lại bị hắn dùng một tay kiềm chế, lôi lôi kéo kéo, bộ ngực lập tức cứng lại, hai đỉnh nhọn đẫy đà càng rõ ràng hơn.

Sức lực của Sở Tử Kiện lớn hơn, kẹp chặt đầu nhũ, dùng ngón cái vuốt ve. Trên người truyền đến kɧoáı ©ảʍ không biết tên, Diệp Lạc không biết nên kháng cự hay là thuận theo.

“Tử Kiện, bên ngoài có người. Cậu đừng như vậy, mình đau quá.” Diệp Lạc nghĩ đến ba mẹ vẫn còn ở bên ngoài, còn nghe thấy tiếng đùa giỡn từ trong tiết mục truyền hình trên TV.

“Tiểu Diệp Tử, cậu xem đi. Không phải mình đang làm vì cậu sao? Giúp cậu lau sạch sẽ là được rồi.” Sở Tử Kiện nhẹ giọng dỗ dành, khóe miệng hơi nhếch lên tiết lộ giờ phút này hắn rất sung sướиɠ.

Diệp Lạc không biết làm như thế nào cho phải. Dường như mỗi lần bị hắn chạm vào, đầu óc cô liền hỗn loạn, không biết đang nghĩ cái gì.

“Tiểu Diệp Tử. Lau không sạch được.” Sở Tử Kiện hơi hơi nhíu mày, “Để mình vén quần áo lên lau giúp cậu nha.” Không đợi Diệp Lạc đồng ý, Sở Tử Kiện đã xuống tay.

Vòng eo của cô gái mềm mại giống như cành liễu đung đưa theo gió, không thể nắm chặt.

Lên trên một chút là hai quả đào trắng nõn mềm mại, kích cỡ không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho một tay của người nào đó cầm.

Hai đoá hoa anh đào phấn nộn bị nam sinh tàn phá một trận, giống như một hòn đá nhỏ, đỏ bừng sưng lên.

Diệp Lạc bị sự lạnh lẽo kí©h thí©ɧ run rẩy.

“A ~ Sở Tử Kiện!” Lúc này trong lòng Diệp Lạc lo sợ bất an, biết rõ dung túng hắn là không đúng, biết rõ cha mẹ đang ở bên ngoài, cô phải biết chừng mực.

Không ngờ cô nghiêm khắc quát lớn nhưng Sở Tử Kiện nghe vào tai lại giống như tiếng mèo con làm nũng hừ hừ, chỉ cần chủ nhân vuốt ve lông nó, nó sẽ ngoan cực kỳ.

Sở Tử Kiện mắt điếc tai ngơ, đôi tay bao phủ trên hai bầu ngực trắng nõn nảy nở của cô, ngón tay vuốt ve đỉnh nhọn, hưởng thụ nhìn cô run rẩy kiều mị.

Editor: Vắng bóng 1 tuần nên quay lại bù đắp cho các sắc nữ đây ---> Thịt tới, thịt tới Lang Kỵ Trúc Mã - Chương 14