Chương 13

Chương 13

Cả một ngày.

Diệp Lạc đều không thèm liếc mắt nhìn hắn. Sở Tử Kiện lén lút nghiến răng nghiến lợi, mắt Diệp Lạc lơ đãng nhìn qua, hắn lại giả vờ xấu hổ cười cười.

Cô vợ nhỏ sao khó theo đuổi quá vậy. Sở Tử Kiện than trời.

“Nghiêm! Nghỉ! Giải tán!” Vài tiếng vỗ tay vang lên, đám người giải tán đi khắp bốn phía.

“Hôm nay nắng quá còn bị bắt ra bên ngoài học.” Mấy nữ sinh mở miệng lải nhải.

Đám học sinh chuyên thể thao da thịt màu đồng đứng dưới ánh nắng đánh bóng rổ.

“Loảng xoảng” một tiếng đánh vào rổ, bắn ngược lên khung rổ.

Vận động xong, người đầy mồ hôi, dính dính không thoải mái.

Diệp Lạc một mình đi vào phòng thay quần áo. Không ngờ tới, có một tên sói xám đang đi theo phía sau, lặng lẽ đi theo cô vào phòng thay quần áo.

“A!” Diệp Lạc thét lên một tiếng kinh hãi, bị đè ở trên ván cửa.

“Tiểu Diệp Tử, cậu không để ý tới mình.” Sở Tử Kiện dựa vào dáng người mềm mại của cô.

Nhìn cô cười vui vẻ với người khác, vừa nói vừa cười, đối mặt với hắn lại như gió lạnh quét lá rụng, lạnh như băng sương, cứ như vậy nữa, Sở Tử Kiện thật sự sợ lửa nóng của hắn sẽ biến thành khối băng.

“Sở Tử Kiện, cậu đừng như vậy được không?” Sở Tử Kiện giống như mèo, đi đường không có tiếng động, nhẹ nhàng mà xuất hiện.

“Mình sai rồi, cậu tha thứ cho mình được không?” Hắn giống như con chó nhỏ vùi đầu vào cần cổ tinh xảo của cô, xoắn đi xoắn lại, ăn đậu hủ rất chuyên nghiệp.

“Cậu làm sai chỗ nào?” Diệp Lạc hỏi. Làm sao cũng phải bắt hắn nói ra lý do.

Cô không nghĩ tới, giọng điệu này giống như bạn gái giận dỗi với bạn trai, rất thân mật.

Sở Tử Kiện đâu có thiệt tình nhận lỗi, cúi người ngậm lấy cánh môi của cô.

Ở trong mắt hắn, đuổi được tình địch, biểu hiện công khai chủ quyền đều là lẽ thường.

Huống chi Tiểu Diệp Tử nhà bọn họ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, hắn không giám sát chặt chẽ ai biết cô sẽ bị người xấu dụ đi khi nào chứ.

Vốn dĩ Sở Tử Kiện cũng có chút tức giận. Cô gái này dễ dàng tha thứ cho người khác, còn làm trò trước mặt hắn ôm ôm ấp ấp với người kia.

Ai ngờ vừa mới ăn xong cơm trưa, tên kia lại tự mình tìm tới nơi. Hứ? Tự mình tìm tới cửa để bị đánh? Hắn càng giận, tươi cười trên mặt càng sáng lạn hơn, lúm đồng tiền thường ngày ít thấy cũng như ẩn như hiện.

“Cậu kêu Diệp Lạc chia tay với tôi?” Ánh mắt Đổng Nhiên âm trầm, gắt gao nhìn thẳng vào người trước mặt.

Rõ ràng là bông hoa hắn nâng niu trong lòng bàn tay, chưa gì đã bị người ta ăn cắp mất rồi.

“Chia tay?” Sở Tử Kiện vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, ngồi ở trên ghế một chân bắt chéo, căn bản không thèm nhìn Đổng Nhiên. Vừa nghe đến từ chia tay Sở Tử Kiện rất hăng hái.

“Làm tiểu tam rất vui hả?” Đổng Nhiên hận không thể đánh cho hắn ta một đấm. Nhưng hắn sinh ra trong gia đình thư hương gia giáo, ông bà đều là giáo sư về hưu, nên hiếm khi tức giận với người khác.

Sở Tử Kiện cười cười. “Lúc tôi và Tiểu Diệp Tử vui vẻ còn không biết cậu đang ngồi xổm ở chỗ nào nữa kìa.”

Hắn nghiêng nghiêng thoáng nhìn, nếu chia tay, vậy bớt việc.

Hắn biết, Tiểu Diệp Tử là của hắn, sẽ không bị người khác dụ dỗ chạy mất.

Vì thế, Diệp Lạc đã bị người nào đó hung hăng hôn.

Đầu lưỡi của hắn xưa nay rất cường thế, trong khoang miệng nhỏ hẹp giống như quân tuần tra càn quét khắp nơi, không chừa một chỗ nào.

Đầu lưỡi mềm mại, cẩn thận liếʍ láp, tựa như con chó nhỏ lấy lòng chủ nhân.

Là một người mới biết yêu, Diệp Lạc bị nụ hôn say đắm bắt đầu một tình yêu mới.