Chương 12

Chương 12

Giọng điệu như vậy, dừng ngay lỗ tai Sở Tử Kiện, chính là giấu đầu lòi đuôi.

Ngón tay hung hăng véo một cái ngay hạt đậu đỏ trước ngực cô, cô gái bị đau kêu lên một tiếng, sau đó là cảm giác tê dại đánh úp lại.

“Sở Tử Kiện!” Diệp Lạc miễn cưỡng đứng dậy, trừng mắt liếc hắn một cái.

“Hừ!” Nam sinh lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy mở cửa sổ, không thấy tăm hơi bóng người đâu nữa.

Tên khốn khϊếp này, không biết đi cửa chính hả? Té ngã thì ai chịu trách nhiệm?

Diệp Lạc nhìn chằm chằm rèm cửa đong đưa theo gió yên lặng nghĩ đến.

Đi vào cửa phòng học, Diệp Lạc gặp được Đổng Nhiên - người cô không biết nên đối xử như thế nào.

Hắn cao 1m8, người cao to như vậy đứng ở trước mặt cô, Diệp Lạc không thể giả bộ mù mắt.

“Xin chào!” Cô bày ra dáng vẻ bình thường không thân thiết như là bạn học.

Đổng Nhiên cũng chỉ cười cười, không còn nhiệt tình khẩn thiết lấy lòng như ngày xưa. Thật sự, chỉ là một bạn học bình thường.

Nhìn thấy Đổng Nhiên vẫn anh tuấn hăng hái như cũ, Diệp Lạc cũng yên tâm.

Ít nhất trong lòng bớt đi cảm giác áy náy vì tổn thương người khác.

Nhưng mà, trong mắt Sở Tử Kiện lại là tình huống hoàn toàn không giống nhau.

Nhìn một cái, lúm đồng tiền kia sâu như vậy. Đôi mắt mị hoặc, nói lời âu yếm? Sở Tử Kiện nghiến răng, sớm hay muộn cũng phá hoại hai người.

“Phiền cậu nhường đường một chút.” Là giọng của Diệp Lạc.

“Tôi thấy hai người nói lời âu yếm lưu luyến dài dòng không rời, còn đi học chi nữa? Hay là cậu ngồi bên cạnh hắn luôn đi.”

Sở Tử Kiện vừa nói ra khỏi miệng đã hối hận. Hắn đang nói gì vậy, rất giống cô gái nhỏ đang giận dỗi.

“Cậu nói gì đó.” Trong lòng Diệp Lạc đang không vui vì chuyện buổi sáng, vừa thấy hắn đến ngồi ở bàn học, ngón tay gõ gõ theo tiết tấu trên bàn, nghĩ đến bàn tay kia đã từng di chuyển trên người mình, còn cầm lấy bầu ngực trắng nõn, khảy qua khảy lại hạt đậu đỏ.

Thân thể giống như có ký ức, nhớ lại cảm giác tê dại ngứa ngáy đó, cô cảm thấy thoải mái không thể ngờ.

Trong lòng tức giận, cô túm cặp sách liền đi ra ngoài.

Sở Tử Kiện vừa thấy vậy đã biết chuyện không ổn. Sao hắn lại ngu xuẩn như vậy, làm thế không phải là hắn đang đẩy tiểu thanh mai (thanh mai trúc mã) của hắn vào lòng người khác sao?

Rõ ràng hắn là một con sói xám muốn dụ dỗ tiểu bạch thỏ vào hang ổ của mình, sau đó dạy dỗ thật tốt.

Hắn kéo mạnh lấy quai đeo balo của Diệp Lạc về sau, Diệp Lạc không đề phòng bị lực kéo từ phía sau làm lảo đảo, trực tiếp ngã vào trong lòng ngực người nào đó.

Mấy học sinh cấp 3 phần lớn thời gian đều chăm chú học hành, ít khi thấy được trò hay như vậy, sao có thể bỏ qua?

Học sinh chuyển trường thật là lợi hại, mới ngắn ngủn mấy ngày, đã trình diễn một màn tình tay ba.

Động tĩnh của hai người đã bị mọi người xung quanh chú ý, dưới ánh mắt hung dữ của Sở Tử Kiện, chỉ dám nói nhỏ nhìn kỹ.

“Mình sai rồi, cậu đi vào đi.” Hắn đẩy Diệp Lạc vào bên trong ngồi lại trên chỗ của cô.

Diệp Lạc biết, da mặt Sở Tử Kiện rất dày, dùng lời của hắn nói thì chính là co được dãn được.

Khi còn nhỏ hắn trộm quả đào bên nhà chú Lý cách vách, bị người ta nhìn thấy.

Tám tuổi Sở Tử Kiện bị gọi vào nhà, ông nội Sở hỏi hắn, vì sao trộm đào?

Sở Tử Kiện ở trước mặt bọn họ vẫn giữ dáng vẻ bá vương, mở mắt thật to, nghĩ nghĩ rồi nói, không phải là trộm, là do hắn thấy quả đào quá lớn, cành khô cũng không chịu nổi.

Hắn rất thích giúp đỡ mọi người, nên đem quả đào hái xuống. Dưới ánh mắt ngây thơ của hắn, tiếng nói dễ thương, làm ông nội Sở cười ha ha.

Đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.