Chương 11 (H)

Đỉnh hồng kia, không cần khıêυ khí©h, cũng dâʍ đãиɠ run lên.

Một tiếng Ưm nũng nịu của Diệp Lạc, đỉnh nhọn đỏ hồng bị người nào đó ngậm vào trong miệng.

Diệp Lạc lập tức thẹn thùng phẫn nộ, muốn mở miệng ra ngăn lại, nhưng không thể nói thành lời.

Bị khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ bao vây, đầu lưỡi còn cố tình đánh vòng chung quanh đỉnh nhọn, mỗi một lần đυ.ng vào, giống như đang giày vò đau khổ.

Duỗi tay đẩy ra, lại bị đôi tay của Sở Tử Kiện kiềm lại, bắt chéo hai tay ra sau lưng. Làm như thế, bộ ngực trắng nõn nâng lên cao vυ"t, giống như mời người khác đến nếm thử.

Đầu ngón tay hắn say đắm xẹt qua chiếc cổ thon dài của cô gái, ngón tay hơi lạnh, Diệp Lạc mẫn cảm rùng mình một cái.

Đầu nhũ lại bị người nào đó gắt gao nuốt vào trong miệng, giống như trẻ con đang cực kỳ đói bụng, giây phút đó, trái tim Diệp Lạc như có bản năng của người mẹ, giống như cô đang đút cho đứa con trai của mình ăn.

“Phải đi học rồi. Sở Tử Kiện! Cậu mau buông mình ra.” Trong miệng Diệp Lạc nói ra lời thúc giục.

Sở Tử Kiện không nghe thấy, động tác trên tay đa dạng chồng chất. Bàn tay bao lấy bầu ngực mềm mại, xoa nắn ra các loại hình dạng không biết tên, giống như đang nặn bột.

Đỉnh nhỏ màu hồng đỏ bừng giống như hòn đá nhỏ, nằm giữa khe hở ngón tay của hắn, khi thì bị hắn ác ý kẹp chặt, khi thì đè ép.

Giống như rừng phạt, giống như phát tiết, càng giống như …

Đôi môi cô gái sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là do hôn môi quá mạnh.

Đôi mắt trong trẻo như trẻ con lại có thêm một chút kiều mị, khóe mắt hơi cong, đong đầy hơi nước.

Trước ngực có vệt đỏ xuất hiện, theo tiếng hít thở của cô mà phập phồng trên dưới.

Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, cô ngơ ngẩn. Cực kỳ thâm thúy, cảm xúc giống như cái đầm gợn sóng không có điểm kết thúc, một khi không cẩn thận, sẽ bị cắn nuốt trong đó.

Chỉ là liếc mắt một cái, nam sinh lại cúi đầu xuống, cắn nhẹ lên khối đậu hủ nóng hầm hập.

“Reng reng reng.” Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên.

7 giờ rưỡi.

“Sở Tử Kiện, mình, mình cầu xin cậu, đừng đùa nữa được không?” Cô cầu xin nói.

Cô cũng không biết, nam nữ tiếp xúc với nhau là kinh động tâm hồn như vậy.

Lúc này Sở Tử Kiện đã tách hai chân trắng nõn thon dài của cô ra, đầu gối của hắn đặt giữa hai chân cô, thong thả nghiền nát từng chút một.

“A ~” một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều không hề có sự chuẩn bị tràn ra, giống như rượu vang đỏ ban đêm làm say lòng người.

Sở Tử Kiện nghe thấy vậy khóe miệng hơi hơi nhếch lên, giây tiếp theo, càng dùng sức cọ xát.

“Sở, Sở Tử Kiện… Cậu đừng cọ nữa được không?” Hàm răng cắn môi đỏ bừng, rất dụ hoặc, hắn nhìn thấy liền không nhịn được.

“Không được.” Hắn trả lời rất ngay thẳng.

“Trừ khi…”

“Trừ khi như thế nào… Mình đều, đều sẽ đồng ý.” Cô biết sức lực của mình không phải đối thủ của Sở Tử Kiện, vì vậy, không còn biện pháp nào khác, vậy chỉ có kế hoãn binh.

Đến lúc đó, tuyệt đối không cho hắn lén lút có cơ hội ở chung.

Cửa phòng, cửa sổ, đều phải khoá chặt cửa, xem hắn đi vào bằng đường nào.

Sở Tử Kiện nhìn thấu suy nghĩ của cô. Nếu không phải cô nho nhỏ như con chim non, còn lâu hắn mới từ bỏ khối kẹo mỹ vị này.

“Cậu chia tay hắn ta chưa?.” Sở Tử Kiện chống má oán hận nói.

“Ai, ai?” Trước ngực tê ngứa hơi hơi đau đớn, dưới thân truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, cả người giống như có trăm ngàn con kiến đang bò, làm cho đầu Diệp Lạc choáng váng.